Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1046: Thành Chủ Đại Nhân, Thật Có Lỗi, Ta Lỡ Tay…

Đôi mắt Hải Tây Địch sáng lên:

- Nếu ta hoàn thành nhiệm vụ, có thể định cư ở thành Huyền Vũ không?

- Có thể.

Mục Lương cong lên khóe môi.

Sau đó, anh lạnh nhạt nói:

- Không chỉ định cư ở Thành Huyền Vũ, ta còn có thể che chở cho ngươi an toàn.

- Được, ta nhận.

Hải Tây Địch dùng sức gật đầu.

- Ngươi lại đây.

Mục Lương nâng tay lên.

Hải Tây Địch vội vàng đứng dậy, trog lòng cô vẫn lo lắng không yên đi tới trước mặt Mục Lương, gần tới mức cô nhìn thấy rõ ràng những ngón tay thon dài kia. Mục Lương nâng hai ngón tay lên nhẹ nhàng ép xuống, ý bảo nói:

- Cúi đầu, thả lỏng tâm thần.

Hải Tây Địch nghe lời cúi đầu xuống.

Mục Lương đưa tay đặt lên trán cô, thi triển năng lực Khế Ước Ong Chúa.

Hải Tây Địch là người phản bội, chỉ có ký kết Khế Ước Ong Chúa, anh mới có thể yên tâm.

- Mang cô ấy đi xuống. Ngươi quay về trước đi, ngày mai tình báo sẽ được đưa đến trên tay ngươi.

Mục Lương khoát tay áo.

Anh phải suy nghĩ cẩn thận một chút, mình nên viết tình báo thật giả cho tổ chức Nghiêu Thiên như thế nào mới có thể khiến cho đối phương tin tưởng.

………

Ở Phố Buôn Bán nằm trong khu vực Ngoại thành.

Bên trong phòng số tám ở tầng hai Tam Tinh Lâu, Cát Khôi Phu đang ngồi dựa vào đầu giường, hai chân hắn gác lên chiếc ghế cạnh giường.

Cát Khôi Phu phun ra hạt quýt trong miệng, khàn giọng thì thầm một câu:

- Không biết Hải Tây Địch có thám thính được tình báo không...?

Ngày mai chính là thời gian hai người gặp mặt trao đổi tình báo, nếu còn không có được tình báo có tác dụg, hai người đều sẽ bị người đến từ tổ chức Nghiêu Thiên trừng phạt.

- Đừng để cho ta thất vọng nhé.

Đôi mắt Cát Khôi Phu lộ ra tia sáng lạnh lẽo.

Hắn ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đèn đường có Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh lúc ban ngày không hề tỏa sáng nhưng bây giờ đã sáng lên rồi, cũng có ý nghĩa bây giờ đang là đêm khuya

- Cũng nên làm chút chuẩn bị.

Cát Khôi Phu đứng lên, cầm lấy tờ báo trên mặt bàn, bên trên tờ báo đó có nội dung tin tức hội nghị Thánh Địa sắp được tổ chức.

Miệng hắn nhịn không được cong lên:

- Hội nghị Thánh Địa tổ chức ở thành Huyền Vũ, vừa vặn có thể giao dịch tin tức bí mật của thành Huyền Vũ ra ngoài.

Khi hội nghị thánh địa mời tới họp, các thành chủ nhất định sẽ xuất hiện ở Thành Huyền Vũ, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú với những bí mật của Thành Huyền Vũ.

Cát Khôi Phu lần thứ hai âm thầm cầu nguyện, hy vọng Hải Tây Địch có thể thám thính được tình báo hữu dụng. Hắn đưa tay xé rách tờ báo, dùng bút than viết lên miếng báo vừa bị xé rách kia một vài dòng.

- Không thể không nói, cái bút than này thật tiện dụng.

Cát Khôi Phu tán thưởng một tiếng.

Lúc này, ở hành lang bên ngoài lầu hai của Tam Tinh Lâu, Ly Nguyệt với Ngôn Băng một trước một sau đang kiểm tra từng phòng.

Đôi mắt đẹp màu bạch kim của Ly Nguyệt đã biến thành trạng thái bán trong suốt, những nơi ánh mắt cô quét tới, vách tường cùng cửa phòng đều đồng thời trở nên trong suốt, khiến cho cô có thể nhìn được rõ ràng tình huống trong phòng.

Cô khoa tay múa chân cùng cô gái tóc tím, ra hiệu cho cô ấy, tỏ vẻ căn phòng trước mắt không có dị thường. Ngôn Băng gật đầu, cô lại không một tiếng động đi về phía trước.

Khi tới cửa phòng số tám, Ly Nguyệt cùng cô đồng thời ngừng chân lại.

Cô gái tóc bạch kim nheo mắt lại, cô đang nhìn Cát Khôi Phu viết thứ gì ở trong phòng.

Ly Nguyệt ngừng chân lại, nâng tay lên vỗ bả vai Ngôn Băng, vươn ngón trỏ với ngón giữa ra hiệu đúng là căn phòng này rồi. Ngôn Băng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh sáng chín màu chợt loé trên người cô, khôi giáp u linh đã phát huy đặc tính, tiến vào trạng thái ẩn thân.

Cùng lúc đó, cô cũng thi triển năng lực thức tỉnh, cất bước đi qua cửa phòng, ánh sáng xuyên thấu sáng lên, sau đó cô xuyên qua cửa phòng. Trong đôi mắt của Ly Nguyệt, kể cả khi cô gái tóc tím ẩn thân, hình ảnh trước mắt cô cũng không có một chút biến hóa nào.

Trong phòng, Ngôn Băng dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Cát Khôi Phu, sau đó cô dời tầm mắt, không muốn nhìn chằm chằm một khoảng thời gian dài, để cho đối phương cảm giác được.

Cát Khôi Phu buông bút than trên tay xuống, gấp tờ giấy hắn vừa viết xong lại, sau đó đặt vào trong túi áo.

- Aha…

Hắn vặn thắt lưng, vươn người ngáp một cái chuẩn bị đi vào phòng tắm từ từ tắm rửa.

- Hải Tây Địch ơi Hải Tây Địch, ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng.

Cát Khôi Phu lầm bầm lầu bầu một câu. Nhưng đúng là câu này của hắn, khiến cho thần sắc trên mặt Ngôn Băng lạnh dần xuống.

Ngay sau đó, Cát Khôi Phu gập thắt lưng, thân thể hắn bị bật nảy lên, hung hăng rơi vào phía trên bàn gỗ, đập cho cái bàn gỗ rắn chắc nát vụn bắn ra tứ phía.

- Khụ khụ, là ai?

Cát Khôi Phu phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn cảm nhận được rõ ràng từng trận đau nhức truyền tới từ bụng, có cảm giác như hắn vừa bị một cái chuỳ sắt đánh thẳng vào bụng vầy.

Ừng ực…

Cát Khôi Phu cảm thấy bả vai trầm xuống, một thanh trường đao đã gác lên cổ hắn

- Cát Khôi Phu, hoá ra ngươi trốn ở chỗ này, tìm ngươi khó khăn quá.

Ngôn Băng lạnh lùng mở miệng. Cô hiện ra thân hình, đôi mắt màu tím ở đằng sau mũ giáp lạnh như sương.

- Ngươi là ai?

Cát Khôi Phu run run môi, cả người hắn không gợi nên được chút khí lực nào.

- Người tới bắt ngươi.

Ngôn Băng tăng thêm lực đạo lên trường đao, khiến Cát Khôi Phu phải ngồi sụp xuống đất.

Ken két… Cửa gỗ bị đẩy ra, Ly Nguyệt đi vào phòng.

Cô cất lên âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Trói hắn lại.

- Ừm.

Ngôn Băng đi lên phía trước, trường đao vẫn nằm vững vàng trong tay.

Đôi mắt Cát Khôi Phu lóe sáng, chờ đến khi Ngôn Băng tới gần, hắn nâng mạnh tay, đập vào trường đao trong tay Ngôn Băng.

- Hừ, âm hiểm giống hệt Hòa Phong.

Ngôn Băng hừ lạnh một tiếng.

- Hòa Phong đã bị các ngươi bắt?

Cát Khôi Phu sửng sốt một chút, động tác trên tay hắn khựng lại một giây. Hình như Ngôn Băng đã sớm dự đoán được, cô xuất ra một cước đá vào cằm Cát Khôi Phu.

Răng rắc…

Âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, đầu Cát Khôi Phu chấn động mãnh liệt.

Hắn lập tức ngã xuống trên mặt đất, hai tròng mắt còn trợn tròn.

- Chết rồi?

Ngôn Băng kinh ngạc nhăn mày.

- Ngươi xuống tay quá nặng.

Ly Nguyệt thở dài.

Cô ngồi xổm xuống, trái tim Cát Khôi Phu đã ngừng đập.

- Ta lỡ tay.

Biểu tình trên mặt Ngôn Băng tràn ngập tự trách.

- Khiêng thi thể trở về đi.

Ly Nguyệt nâng tay vỗ bả vai cô gái tóc tim. Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng lóe sáng, cô thấp giọng nói:

- Ta sẽ đi thỉnh tội với đại nhân.

- Không có chuyện gì đâu.

Ly Nguyệt ôn nhu an ủi.

Cô xuất ra Bọ Cộng Hưởng, liên hệ với Thành Phòng Quân lại đây khiêng thi thể.

Hơn một tiếng sau, hai người cùng thi thể của Cát Khôi Phu xuất hiện ở tầng tám khu Trung Ương.

Đạp đạp đạp…

Mục Lương đã nhận được thông báo, anh đi ra ngoài cung điện, nhìn thấy cô gái tóc tím và Ly Nguyệt đang quỳ một gối trên quảng trường.

- Thành chủ đại nhân, thật có lỗi, ta lỡ tay…

Ngôn Băng cởi mũ giáp, trên mặt cô tràn đầy vẻ áy náy.

Mục Lương nhìn thi thể Cát Khôi Phu trên mặt đất, dùng âm thanh ôn hòa nói:

- Cứ đứng lên trước đi.

- Nhưng...

Ngôn Băng muốn nói lại thôi.

- Không có việc gì, hắn không còn quan trọng nữa.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng.

Ngôn Băng âm thầm cảm động, cô đứng lên, rồi chào Mục Lương theo nghi thức quân đội.

DG: Cầu kim phiếu, các đạo hữu đi ngang qua đây, ai có kim phiếu thì đẩy kim phiếu, ai có tử linh thạch thì ủng hộ tử linh thạch, ai không có kp và tlt thì để lại 1 tim và bình luận để team mình có đọc lực dịch tiếp nha. Cảm ơn các đạo hữu nhiều lắm <3 <3 <3
Bạn cần đăng nhập để bình luận