Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 521: Thủy Tinh Ngư Đẻ Trứng

Ở thành Huyền Vũ,
Tầng cao nhất trên Khu vực Trung ương, thư phòng trong Cung điện.
- Thật không nghĩ tới, ta còn có tài năng thiết kế trang phục.
Mục Lương thả xuống bút chì trong tay, nhìn bản vẽ thiết kế thời trang vừa hoàn tất, càng nhìn càng hài lòng.
Anh vẽ trang phục diễn xuất cho các diễn viên vở kịch Công chúa Bạch Tuyết.
Đương nhiên, những bộ quần áo diễn xuất này sẽ được cải tiến đơn giản hơn, cũng có thể sản xuất số lượng lớn, tiếp theo đặt trong cửa hàng Thời Trang sắp khai trương ở Phố Buôn Bán bán ra ngoài.
Đến lúc đó có vở kịch cọ nhiệt, các trang phục này rất dễ bán ra ngoài.
Giống hiệu ứng người nổi tiếng ở Địa Cầu, những ngôi sao đang hot, các sản phẩm của họ đều sẽ bán được rất tốt.
- Xem ra cần phải tìm cách nâng cao chất lượng kịch bản Công chúa Bạch Tuyết.
Mục Lương đặt bản thảo thiết kế trong tay xuống bàn làm việc.
Chỉ có chất lượng kịch bản được nâng cấp, nguồn năng lượng mới sẽ không ngừng hấp dẫn người xem kịch bản.
Đồng thời cũng có thể lôi kéo lượng tiêu thụ sách vở kịch này, còn có kiểu trang phục, kiểu giày...
Mục Lương nghĩ đến có chút xuất thần, những suy nghĩ này nếu như đều có thể thực hiện, vậy có thể kiếm được rất nhiều tinh thạch hung thú.
Anh lấy lại tinh thần cầm bút lên, lại vẽ thêm mấy bộ trang phục, cửa hàng Thời trang cũng không thể chỉ có mấy kiểu trang phục.
Sau một tiếng, Mục Lương sửa xong bản vẽ thiết kế, gấp lại đặt trên mặt bàn.
Cót két...
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Hi Bối Kỳ ló đầu vào.
- Hôm nay, ngươi không tham gia huấn luyện à?
Mục Lương ngước mắt mỉm cười nói.
- Buổi chiều mới bắt đầu huấn luyện.
Hi Bối Kỳ hai tay chắp sau lưng, thản nhiên đi tới bên cạnh anh.
Cơ thể của Mục Lương lùi ra sau, mười ngón tay giao nhau đặt trên mặt bàn.
Anh dùng chất giọng ấm áp hỏi:
- Cho nên, tìm ta có chuyện gì?
Hi Bối Kỳ chớp chớp con mắt màu vàng óng, nhỏ giọng hỏi:
- Ta muốn hỏi một chút, chuyến bay Huyền Vũ đợt sau, ta có thể cùng đi không?
Còn có hai ngày, máy bay sẽ lại cất cánh lần nữa, lần này sẽ bay về hướng Thành Phi Điểu , xa hơn Thành Thánh Dương .
- Có thể.
Mục Lương gật đầu, lại đổi chủ đề hỏi:
- Nhưng người Ốc Đảo chắc sắp đến, ngươi không muốn gặp Mễ Á à?
Anh tính thời gian một chút, trước khi đến thành Tương Lai, người Ốc Đảo chắc sẽ đến thành Huyền Vũ.
Hi Bối Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Sau đó, cô lắc đầu hồn nhiên nói:
- Không có việc gì, lần này, trước khi Mễ Á rời đi, ta cũng đã trở về.
- Ừ, vậy ngươi chuẩn bị cẩn thận đi, ngày mai theo Phi Nhan bay đi.
Mục Lương gật đầu nói.
- Hì hì... Không có vấn đề.
Con mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ tỏa sáng lấp lánh, quơ quơ tay nhỏ:
- Vậy ta đi trước.
- Ừ, đi đi.
Mục Lương mỉm cười.
Thiếu nữ Ma Cà Rồng nhún nhảy một cái rời đi, trước khi rời khỏi còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Mục Lương đứng lên, chuẩn bị ra ngoài đi một chút, nhìn những người khác đang làm cái gì.
Anh rời khỏi phòng làm việc, cất bước đi tới sảnh chính.
Tiểu Mật đang lau sàn nhà, từng xó xỉnh trong Cung điện.
Cô bé thấy Mục Lương đi ra, vội vàng ngoan ngoãn hành lễ:
- Đại nhân Mục Lương.
- Chỉ một mình ngươi?
Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.
- Tiểu Lan theo đại nhân Thấm Lan đến trường thị sát.
Tiểu Mật đứng thẳng người, ôn nhu nói:
- Ba Phù đang ở phía sau hoa viên, xử lý nhóm hung thú Vua Sói Mặt Trăng mang về.
- Còn Mễ Nặc ở nơi nào?
Mục Lương lại hỏi.
Từ khi dùng xong bữa sáng, anh cũng không có thấy qua cô gái tai thỏ.
Tiểu Mật đưa tay chỉ về hướng hậu hoa viên:
- Tiểu thư Mễ Nặc cũng ở hậu hoa viên, đang luyện tập thổi sáo.
Mục Lương gật đầu, cất bước đi về phía sau hoa viên.
Hậu hoa viên, Ba Phù đang dùng sức lấy ra lớp da hung thú.
Đây là một con hung thú có bốn cái sừng, bộ dáng giống trâu đực Bắc Phi ở Địa Cầu, chỉ là đỉnh đầu nhiều thêm một cặp sừng.
Chiều dài cơ thể của nó tận 5 mét, bốn chân cường tráng có cơ bắp, là một hung thú cấp 5.
Khuôn mặt của Ba Phù nghiêm túc, một chân giẫm ở trên thi thể, tay nhỏ lột ra da thú.
- Cần giúp một tay không?
Âm thanh bình thản của Mục Lương vang lên sau lưng tiểu hầu gái.
- Đại nhân Mục Lương!
Ba Phù bị dọa sợ nhảy lên một cái, suýt chút nữa đã không đứng vững.
Cô bé quay người lại, lấy bàn tay cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ, vội vàng nói:
- Đại nhân Mục Lương, ta có thể tự làm.
- Ừm.
Lông mày của Mục Lương nhướng lên, hỏi:
- Đây là hung thú gì?
- Bẩm đại nhân, đây là Trâu Bốn Sừng.
Ba Phù nhỏ giọng nói.
- Làm sao ngươi biết?
Mục Lương kinh ngạc nói.
Ba Phù ngước mắt vụng trộm nhìn về phía Mục Lương, lại cúi đầu:
- Bẩm đại nhân, đây là kiến thức đại nhân Thấm Lan dạy cho chúng ta.
- Ra là như vậy...
Mục Lương lập tức hiểu ra.
- Tiếp tục làm đi.
Anh khẽ nâng cằm lên, nhàn nhạt nói:
- Sau khi lột xong lớp da thú này, ủ trong tro than một ngày một đêm, tiếp theo xử lý sạch sẽ lại đưa đến phòng làm việc cho ta.
Tấm da trâu này anh chuẩn bị dùng để làm trống, cho nên cần xử lý sạch sẽ.
Trống có rất nhiều loại, cũng có rất nhiều loại công dụng.
Mục Lương muốn làm hai loại trống, một loại là trống cơm chính là một loại nhạc cụ dùng để gõ, có thể bỏ vào trong đội nhạc.
Loại thứ hai là trống trận, có thể dùng trong chiến tranh, có tác dụng khích lệ sĩ khí đội quân.
Trống trận còn có thể dùng để đả kích tinh thần kẻ địch, xua đuổi hung thú với truyền lại tin tức.
Trong đầu của Mục Lương đã có ý tưởng làm sao có thể biến trống trận thành Linh khí, cùng với đủ loại công dụng của nó.
Anh đã từng trải qua thời sinh viên, từng làm lính đặc chủng, hiểu rõ rất sâu về kiến thức lịch sử cổ đại kiếp trước, trống trận có rất nhiều công dụng.
- Vâng.
Ba Phù nhu thuận đáp lại.
Mục Lương căn dặn một câu:
- Đúng rồi, sau này, khi đàn sói mang Trâu Bốn Sừng về, những lớp da được tách ra cũng cần phải xử lý như thế.
Anh vừa mới thông qua tâm linh ý niệm trao đổi với Vua Sói Mặt Trăng, nó bảo nơi của nó còn có rất nhiều loài động vật này, cố ý dặn lúc bọn chúng ăn thịt, không nên làm rách te tua lớp da.
- Vâng.
Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Cô quyết định chờ Tiểu Lan trở về, cùng nhau đi đến nơi ở của Vua Sói Mặt Trăng, chính là Vườn trái cây.
Tiểu hầu gái có chút sợ Vua Sói, mỗi lần đều phải hai người đi chung mới an tâm.
- Tiểu Nặc đâu?
Mục Lương lỗ tai giật giật, không nghe thấy tiếng tiêu.
- Tiểu thư Mễ Nặc ở bên hồ.
Ba Phù đưa tay chỉ về hướng nguồn nước.
Mục Lương gật đầu, cất bước đi về phía hồ nước.
Sau 5 phút, anh ở bên hồ tìm được thiếu nữ tai thỏ.
Mễ Nặc đang ôm trường tiêu ngủ thiếp trên tảng đá lớn bên hồ, bên cạnh còn đặt một cái ghita.
- Tại sao lại ở chỗ này ngủ?
Mục Lương thả nhẹ bước chân, đi tới bên cạnh cô gái tai thỏ.
Anh cúi người, quan sát dung mạo thiếu nữ đang ngủ say.
Lông mi thon dài màu xanh nước biển của cô gái tai thỏ hơi run run, không biết nằm mơ thấy cái gì, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, lại mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó.
- Nhìn dáng vẻ này là tối hôm qua ngủ không sao?
Mục Lương ngồi xuống bên cạnh, yên tĩnh ngắm thiếu nữ tai thỏ bên cạnh.
Ào ào...
Trước mặt hồ nước chợt nổi lên bọt nước, Thủy Tinh Ngư lộ ra cái đầu, sau đó một chuỗi bọt nước bay lên, tung tóe bắn về phía anh.
Đây là Thủy Tinh Ngư đang chào hỏi với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận