Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 311: Quả Tinh Thần

Lúc này, Trà Thụ Tinh Thần tăng trưởng chiều cao đến 64 mét, đường kính thân cây đạt đến 12 mét, lá cây to cỡ cây quạt.
- Đến bây giờ, ta vẫn chưa thử qua quả Tinh Thần của nó.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn Trà Thụ Tinh Thần sừng sững trước mặt.
Anh nhìn thấy ở giữa lá trà có một quả tỏa ra ánh sáng lấp lánh to cỡ quả đấm, bề ngoài có chút giống quả cherry, hay còn gọi là anh đào.
Vù vù...
Anh phun ra vài khúc tơ nhện, cuốn lấy hái xuống hai ba quả Tinh Thần.
- Tạch tạch.
Mục Lương tùy ý ngưng tụ ra nước, hơi cọ rửa một chút, liền há miệng cắn thử.
Sau khi, cắn quả Tinh Thần một miếng, anh đã cảm nhận được đắng trước ngọt sau, vị ngọt ấy làm cho trong lòng người ta cảm thấy rất hạnh phúc .
Bỗng đầu của Mục Lương tỉnh táo, tư duy vô cùng liền mạch, trong cơ thể xuất hiện một dòng nước ấm, chỉ là loại hiệu quả này, anh chưa kịp cảm nhận đã biến mất.
- Xem ra, hiệu quả cường hóa của quả Tinh Thần không có quá tác dụng lớn với ta.
Mục Lương cắn thêm ngụm đã ăn xong một quả Tinh Thần.
- Mục Lương, ngươi làm xong rồi à? Có thể ăn cơm trưa rồi.
Mễ Nặc vội chạy tới, tò mò nhìn Trà Thụ Tinh Thần và ao nước khổng lồ trước mắt.
Nếu không phải cô cần làm bữa trưa, đã sớm cùng anh đi theo đến đây.
- Tới đây, ngươi nếm thử hương vị một chút xem.
Mục Lương đưa một quả Tinh Thần cho cô.
Anh muốn biết được hiệu quả cụ thể của quả Tinh Thần, mới quyết định sau này dùng như thế nào.
- Vâng.
Mễ Nặc đưa tay cầm quả Tinh Thần, mở ra miệng nhỏ cắn một cái.
Răng rắc...
- Ăn rất ngon.
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên.
Trong miệng toàn là vị ngọt, hoàn toàn là loại hoa quả ngon nhất mà cô từng ăn qua, còn ăn ngon hơn cà chua.
Răng rắc......
Mễ Nặc cắn quả Tinh Thần một miếng lớn, không bao lâu đã ăn xong quả Tinh Thần.
- Nóng quá.
Cô ăn xong quả Tinh Thần chưa đến 10 giây, đã phát hiện trong cơ thể có cảm giác hơi lạ.
- Có cảm nhận được cơ thể thay đổi gì không?
Mục Lương tò mò hỏi.
- Có chút giống cảm giác uống bí dược cường hóa.
Mễ Nặc nhíu mày, kéo mạnh cổ áo để tản nhiệt.
Trên da của cô hiện lên áng sáng hồng, cái trán có nhàn nhạt mồ hôi đang chảy ra.
- Hiệu quả rõ như vậy sao?
Mục Lương vội hỏi.
- Rất rõ, ta cảm nhận được thân thể đang mạnh lên.
Mễ Nặc ngạc nhiên nói.
Cô không có cảm giác được một tia đau đớn nào, cũng chỉ có một chút nóng lên, không giống với uống bí dược cường hóa, cả người giống như bị một sức mạnh nào đó nhào nặn.
- Xem ra hiệu quả cường hóa rất ôn hòa.
Mục Lương khẽ gật đầu.
Anh quyết định lại quan sát hiệu quả cường hóa của quả Tinh Thần một chút, nếu như tác dụng tương đối lớn, bây giờ Trà Thụ Tinh Thần có hơn mấy trăm quả Tinh Thần, đây chính là một trong các bí mật lớn nhất của thành Huyền Vũ.
Mười lăm phút đồng hồ trôi qua.
- A? Mục Lương, Mễ Nặc, các ngươi đang làm cái gì vậy?
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nhìn hai người đứng bên ngoài, hô to:
- Đã có thể ăn cơm trưa.
Các cô gái đang ở trong phòng ăn chờ Mục Lương vào ăn cơm, đợi một hồi lâu cũng không thấy người đi vào.
Cô gái tóc đỏ đã giành công việc với tiểu hầu gái, xung phong nhận việc đến đây gọi người.
- Ngươi tới thật đúng lúc, tới đây ăn quả này.
Mục Lương vươn tay ra vẫy vẫy, đưa tới một quả Tinh Thần.
- Quả Tinh Thần có thể ăn à?
Nguyệt Phi Nhan cầm lấy quả trước mặt.
- Ừm, lần này Trà Thụ Tinh Thần tiến hóa đã tới thời kỳ trưởng thành, nên quả đã chín.
Mục Lương hơi gật đầu.
- Vậy ta thử mùi vị một chút.
Nguyệt Phi Nhan cười rồi cắn một cái.
Một phút đồng hồ sau.
Cô gái tóc đỏ cảm nhận vị ngọt của quả Tinh Thần, đang muốn cắn thêm một ngụm, nhưng cô còn chưa mở miệng, toàn thân của cô đã bị ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện bao trùm.
- ......
Nguyệt Phi Nhan mờ mịt chớp chớp con mắt màu đỏ, quay đầu nhìn về phía Mục Lương, dáng vẻ không hiểu gì, muốn hỏi một chút.
- Thực lực của ngươi đang thăng cấp.
Mục Lương cười khẽ nhắc nhở.
- A? Ta thăng cấp?
Nguyệt Phi Nhan vô thức trừng lớn hai mắt.
Cô chỉ ăn một quả, thực lực đã thăng lên đến cấp 4?
- Xem ra hiệu quả cường hóa của quả Tinh Thần là tương đối lớn.
Mục Lương hài lòng gật đầu.
Dù sao chuyện cô gái tóc đỏ thăng cấp cũng nằm trong dự đoán, vì Nguyệt Phi Nhan đã đứng ở ngưỡng cửa bình cảnh rồi.
Quả Tinh Thần chỉ là một cọng cỏ cuối cùng cứu mạng Lạc Đà mà thôi.
- Hô......
Miệng của Mễ Nặc thở nhẹ ra, cuối cùng, tác dụng cường hóa của quả Tinh Thần cũng đã biến mất.
- Như thế nào? Thực lực có tăng lên không?
Mục Lương không có quan tâm cô gái tóc đỏ đang giương mắt nhìn chằm chằm quả Tinh Thần.
- Ta cảm thấy nếu ăn thêm mấy quả sẽ có thể đột phá đến cấp ba.
Mễ Nặc hưng phấn nói.
- Không được một lần không nên ăn quá nhiều, mỗi ngày ngươi chỉ được ăn một quả Tinh Thần.
Mục Lương đề nghị nói.
Anh cũng đã nắm được tác dụng cụ thể của quả Tinh Thần, đối với người có thực lực cấp 1, 2, 3, tác dụng cường hóa của quả Tinh Thần Quả là tương đối lớn.
- Vâng.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
- Ta thì sao?
Nguyệt Phi Nhan nhanh chóng hỏi.
- Ngươi cũng giống như vậy, nhớ ghi lại ăn bao nhiêu quả Tinh Thần thì mất đi hiệu quả cường hóa.
Mục Lương dặn dò nói.
Anh suy nghĩ một chút đã biết hiệu quả cường hóa của quả Tinh Thần không phải sẽ kéo dài mãi, nhưng hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra một cường giả cấp 7 thậm chí là cấp 8.
- Ta sẽ ghi lại.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng gật đầu.
- Hô hô hô......
Trên bầu trời có ba bóng dáng đang bay, nói đúng là hai người Hi Bối Kỳ, Lan Đế đang bay, còn Mễ Á đang bị Lan Đế biến thành chim ưng, dùng móng vuốt nắm lấy gáy cổ áo bay trên cao.
Cô bé Ma Cà Rồng hạ thấp độ cao, bay song song với Mễ Á.
Hi Bối Kỳ nghiến miệng, bực bội hỏi:
- Tai mèo xấu xa, chúng ta còn phải bay bao lâu nữa?
Mễ Á ôm lấy hai tay, thản nhiên nói:
- Sắp tới rồi.
- Ngươi đã nói như vậy lần thứ mấy rồi? Mỗi lần đều nói sắp tới.
Hi Bối Kỳ đã sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
Vì thực lực của cô tăng mạnh, tăng thêm không cần bay kèm theo vật nặng, nên có thể bay cả ngày đều không sao, nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày đều bay, bay liên tiếp mấy ngày.
- Trước đó, ngươi không có dễ mất kiên nhẫn như vậy.
Mễ Á híp hai mắt màu đỏ, quay đầu nhìn chằm chằm cô gái buộc hai chùm tóc đuôi ngựa màu vàng.
- Ta......
Sau khi Hi Bối Kỳ nghe được, có chút ngượng ngùng nghiêng đầu đi.
Cô cũng không thể nói ở Thành Huyền Vũ rất thoải mái, bây giờ đi đường mấy ngày, mỗi ngày đều là màn trời chiếu đất, làm cho cô có chút nhớ cuộc sống ở Thành Huyền Vũ.
- Ngươi có phả đang nhớ đến Thành Huyền Vũ hay không?
Mễ Á bình tĩnh hỏi.
- Ta, ta không có.
Gương mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ thoáng qua một tia bối rối, cô vội vàng khoát tay, che giấu nói:
- Ta chỉ là có một chút muốn ăn thức ăn ngon của Thành Huyền Vũ.
- Trên thực tế, nếu như ngươi muốn sống ở thành Huyền Vũ cũng có thể, không cần nhất định muốn đi theo ta trở về Ốc Đảo.
Mễ Á thản nhiên nói.
- Hừ! Ta chính là muốn đến Ốc Đảo nhìn một chút.
Hi Bối Kỳ kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn lên cao.
Cô nghiến răng mèo, tức giận nói:
- Khi đó, ngươi gạt ta rời khỏi thành Dạ Nguyệt, vì ta cũng muốn đi nhìn thử Ốc Đảo sẽ có hình dạng gì.
Hi Bối Kỳ đi theo Mễ Á bỏ trốn bôn ba hơn một năm, nếu như ngay cả Ốc Đảo cũng chưa từng thấy, thật là có chút khó chịu.
- Yên tâm, Ốc Đảo tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi thất vọng.
Khóe miệng của Mễ Á hơi nhếch lên, tạo thành nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận