Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1940: Nhắc Nhở Đặc Biệt



- A ~~~

Y Lệ Y nằm trở mình trên giường lớn, cánh tay mảnh khảnh thò ra ngoài chăn, khóe mắt ướt át rồi ngáp một cái.

Cô chậm rãi điều chỉnh hô hấp, nghe tiếng chuông truyền tới bên tai, dần dần tỉnh táo lại.

- Được rồi, hôm nay còn phải lên lớp nữa...

Cô chống tay ngồi dậy, giơ tay xoa xoa mái tóc bù xù của mình.

Y Lệ Y xuống giường, mặc dép cao su đi vào phòng tắm, chẳng mấy chốc thì tiếng nước từ phòng tắm truyền ra.

Mười phút sau, Y Lệ Y mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, đồ ngủ đã được thay đổi, mái tóc nguyên bản xõa tung cũng được cột cao gọn gàng, thoạt nhìn trông giỏi giang hơn rất nhiều.

- Cọt kẹt ~

Cô đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra và nhìn xuống đường phố bên ngoài, lúc này đã có rất nhiều người ra cửa.

- Thật tốt.

Khóe môi của Y Lệ Y giơ lên, tâm trạng rất tốt, cầm theo một chiếc túi chứa sách và các loại văn kiện, tư liệu sau đó mở cửa đi xuống lầu.

- Lão sư Y Lệ Y, hôm nay cũng dậy sớm như mọi ngày.

- Lão sư Y Lệ Y, chào buổi sáng ~~~

Người đi ngang qua đều chào hỏi cô, trên mặt ai nấy đều tràn đầy tươi cười.

Y Lệ Y điềm tĩnh mỉm cười đáp lại mọi người, nói:

- Đúng vậy, hôm nay ta phải tới Trường Học sớm một chút.

- Lão sư vất vả, nếu đứa nhỏ nhà ta không nghe lời thì lão sư cứ đánh đòn.

- Phải phải phải, đứa bé nhà ta cũng vậy, nếu quá bướng bỉnh thì lão sư không cần khách khí, nên đánh thì cứ việc đánh.

Y Lệ Y không nhịn được bật cười, vẫy tay tỏ vẻ đã hiểu, chậm rãi đạp xe đạp tới quảng trường lớn, chuẩn bị đi mua một tờ báo và bữa sáng.

Năm phút sau, Y Lệ Y cầm báo chí đi tới cửa hàng bánh bao.

- Xem ra còn rất nhiều người.

Cô nhìn về phía cửa hàng bánh bao, trước cửa sổ đã có mười mấy người đang xếp hàng, xa xa là có thể ngửi được mùi bánh bao thơm lừng.

Y Lệ Y do dự một chút, cuối cùng vẫn muốn ăn bánh bao, dựng xe đạp ở một bên, cầm báo đi xếp hàng.

Trong lúc chờ đợi tới lượt minh thì cô lật báo đọc tin tức.

Mỗi ngày xem báo đã trở thành thói quen của Y Lệ Y, vì thành Huyền Vũ có chuyện lớn hay nhỏ gì đều có thể biết được thông qua báo chí.

- Hửm?

Động tác lật báo của cô khựng lại, nhìn thấy một mẩu tin tức chiếm gần hết một mặt giấy.

Y Lệ Y nhỏ giọng đọc:

- Nhắc nhở đặc biệt: Ba giờ chiều hôm nay Thánh Thú sẽ di chuyển vị trí, định cư ở kênh Sương Mù.

Cô lộ ra vẻ mặt hoang mang, mỗi một chữ trong đoạn văn này nàng đều biết, nhưng tại sao khi chúng đặt chung một chỗ thì cô lại không hiểu gì cả?

Y Lệ Y chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì người đứng xếp hàng trước mặt đã mua được bánh bao và rời đi, nàng đành phải đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, bước nhanh tiến lên trước.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi:

- Lão sư Y Lệ Y, ngươi muốn mua bánh bao nhân gì?

Y Lệ Y suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Hai cái bánh bao cải trắng, một cái bánh bao thịt.

So với trước đây thì chất lượng cuộc sống của người dân trong thành đã cải thiện tốt hơn gấp mấy lần, rau xanh không còn là vật phẩm xa xỉ, người bình thường cũng có thể ăn được mỗi ngày.

- Vâng.

Nhân viên bán hàng lên tiếng, lấy ra một cái túi giấy rồi nhanh chóng gắp bánh bao nóng hổi bỏ vào trong túi.

Y Lệ Y lấy đồng Huyền Vũ trả tiền, tiếp nhận bánh bao rồi xoay người rời đi.

- Ngao ô ~~~

Cô cắn một miếng bánh bao xốp mềm, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Mỹ vị khiến cô quên mất nội dung trên báo, một tay nắm xe đạp đi bộ tới Trường Học, sau khi ăn xong thì mới cưỡi xe đạp.

Khi Y Lệ Y đi tới Trường Học thì đã sắp tám giờ, bọn nhỏ đều vào phòng học, chuẩn bị giờ đọc sớm.

Mặc dù giờ đọc sớm không cần cô phải nhìn chằm chằm mỗi giây mỗi phút, nhưng cô vẫn chắp tay sau lưng đứng quan sát ở bên ngoài phòng học, thường thường bắt được một, hai học sinh lười biếng.

- Nhân chi sơ, tính bản thiện...

- Thành Huyền Vũ tuân theo lý niệm mỗi người đều bình đẳng, cho dù là người thú, nửa người thú, Tinh Linh... thì tất cả đều bình đẳng.

Giọng đọc của bọn nhỏ trong trẻo và vang dội, cho dù có chữ không đúng thì cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui mừng của người nghe.

Y Lệ Y hài lòng gật đầu, xoay người đi dò xét những phòng học khác.

Giờ đọc sớm kết thúc, bọn nhỏ sẽ có mười phút để nghỉ ngơi, có thể uống nước thấm cổ hoặc là đi vệ sinh, sau đó sẽ bắt đầu giờ giảng bài chính thức.

Thời gian trôi đi, ba tiết học qua nhanh, chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn trưa.

Y Lệ Y giải quyết cơm trưa ở nhà ăn Trường Học, thức ăn ở đây rất ngon, hơn nữa chỉ cần năm đồng là có thể ăn no nê.

- A cáp ~~~

Ăn no dễ dàng mệt rã rời, nàng không có ngủ trưa mà là lên tinh thần rời đi Trường Học, cầm đề thi mới làm đến Xưởng In một chuyến, cô muốn in một ít đề thi cho bọn trẻ mang về luyện tập.

Y Lệ Y đợi ở Xưởng In hơn hai giờ để xem bảng mẫu đề thi, công việc còn lại thì giao cho nhân viên ở đây hoàn thành.

Buổi chiều, cô không có lớp, phải đi Cục Quản Lý để xử lý công việc liên quan đến giáo dục.

- Còn nửa giờ để nghỉ ngơi.

Y Lệ Y liếc nhìn đồng hồ, đi tới ghế dài trong quảng trường rồi ngồi xuống.

Thời gian này không có ai trên quảng trường, phần lớn dân trong thành đều đang công tác, chỉ có một bộ phận là nghỉ ngơi.

- Phù ~~~

Cô thở phào rồi ngẩng đầu nhìn lên không trung, một mảng màu xanh lục khiến lòng người trở nên thư thái.

Đôi mắt đẹp của Y Lệ Y híp lại, phát ra lời nói từ trong thâm tâm:

- Có thể sống mãi ở nơi đây thật là tốt ~~~

- Đông đông đông ~~~

Ở trung tâm quảng trường, trên đỉnh chóp gác chuông cao ngất, chuông Huyền Vũ khổng lồ chậm rãi vang lên, tiếng chuông ngân vang trong trẻo khiến người ta chấn động tinh thần.

Y Lệ Y mở mắt ra, nàng chưa kịp hoàn hồn lại thì mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động.

- Ầm ầm ~~~

- Có chuyện gì vậy?

Y Lệ Y lấy lại tinh thần, tay chống ghế đá đứng dậy, đôi mắt đẹp ngắm nhìn bốn phía, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy Rùa Đen đang thay đổi phương hướng, chậm rãi đi tới gần kênh Sương Mù.

- Rắc... Rắc... ~

Nước biển xung quanh cuồn cuộn dâng lên quanh cơ thể Rùa Đen.

- Hống hống hống ~

Rùa Đen gào thét một tiếng, giọng nói truyền khắp hải vực xung quanh khiến các ma thú biển gần đó run lẩy bẩy.

Nó tiếp tục đi tới trước, phần đầu khổng lồ chậm rãi tiến vào khu vực gió lốc bên ngoài kênh Sương Mù.

- Ầm ầm ~~~

Trên bầu trời sấm chớp liên tục, vô số tia sét trút xuống như mưa.

Trên đầu Rùa Đen, Mục Lương đứng thẳng đón gió, nước mưa đến gần tự động tách ra.

- Tan đi.

Giọng nói đạm mạc vang lên trong màn mưa, cho dù là tiếng sấm cũng không cách nào che đậy giọng nói của hắn.

Khi giọng nói của Mục Lương vừa rơi xuống, sấm sét trên bầu trời giống như là bị tắt lửa, chỉ có nước mưa rơi trên mai rùa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận