Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2691: Ngươi Làm Nữ Vương Đi

Mục Lương bình thản hỏi:

- Ừm, ta không đi ra ngoài mấy ngày nay, vương quốc có xảy ra chuyện gì không?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Không có chuyện gì lớn, nhưng mà nhóm của Cầm Vũ đã trở về, anh muốn gặp cô ấy không?

- Người của thành Tương Lai cũng tới rồi à?

Nghe được lời này, đôi mắt của Mục Lương sáng lên.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Tới rồi, hai vị trưởng lão Chí Hải và Phong Vũ đều đang ở Khu Vực Trung Ương, những người còn lại đã hoàn thành đăng ký, được phân tới các Vệ Thành khác nhau.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Bảo Cầm Vũ tới gặp ta trước, buổi chiều lại để hai vị trưởng lão thành Tương Lai tới đây.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan đồng ý một tiếng.

Cô ưu nhã hỏi:

- Anh xong việc rồi à?

Mục Lương hơi nhướng mày, nói có ẩn ý:

- Chưa, nhưng mà ta sợ nếu mình không đi ra ngoài thì cung điện sẽ bị các ngươi tháo dỡ xuống mất.

Trên mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ xấu hổ, có chút bị mạo phạm nha.

Cô nói sang việc khác:

- Hôm nay anh không đi đến phòng làm việc à?

- Ừm, ngày mai lại làm, trước mắt ta cần xử lý những chuyện khác.

Mục Lương gật đầu nói.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu:

- Tốt, ta lập tức sai người đi gọi Cầm Vũ trở về.

- Cô ấy đi đâu thế?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Đi đến xưởng đóng tàu, hôm nay cô ấy muốn bay thử chiến thuyền, sẵn tiện làm quen với hoàn cảnh bên trong khoang thuyền.

- Chiến thuyền được đưa vào sử dụng rồi à?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Ừm, ta dặn cô ấy lần sau ra ngoài thì dùng chiến thuyền và thuận tiện thu thập các hạng số liệu, có vấn đề gì thì kịp thời sửa lại hay cải tiến cho những chiến thuyền sau này.

Dù sao thì chiến thuyền cũng là thuyền mới, vũ khí trên đó cũng là đời mới, cần thời gian để nghiệm chứng tốt hay xấu.

- Ừm, ngươi an bài là tốt rồi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Anh đi rửa mặt một chút đi.

Nguyệt Thấm Lan hơi ngước lên nói.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, ta đi tắm một chút.

- Đi thôi.

Nguyệt Thấm Lan phất tay, uốn éo rời khỏi cung điện.

- Bệ hạ, ta đi chuẩn bị nước và quần áo mới.

An Kỳ ngoan ngoãn nói, chạy bước nhỏ đi đến Thiên Điện.

Mục Lương cười một tiếng, cung điện chỉ còn lại nhóm tiểu hầu gái, những người khác đều tìm cớ chạy ra ngoài cả rồi.

- Đáng tiếc, không có chụp được dáng vẻ lúc đó của mấy cô ấy.

Anh tiếc nuối lắc đầu.

Cung điện.

Trong thư phòng, Mục Lương liếc nhìn văn kiện chất đống mấy ngày nay. Hắn cầm bút lên, liếc mắt nhìn thoáng qua, nếu văn kiện đó không có vấn đề gì thì ký tên ấn dấu.

- Đông ~~~

Tốc độ phê duyệt của Mục Lương rất nhanh, khi Cầm Vũ đi tới thư phòng thì hắn đã xem qua tất cả văn kiện.

- Cộc cộc cộc ~~~

- Bệ hạ, là ta.

Cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói của Cầm Vũ vang lên.

- Vào đi.

Mục Lương bình thản nói.

- Cọt kẹt ~~~

Cầm Vũ đẩy cửa đi vào, cô mặc một bộ váy áo màu xanh đi tới trước mặt Mục Lương, hôm nay được nghỉ ngơi, cho nên cô không mặc Khôi Giáp Lôi Đình.

- Rất đẹp.

Mục Lương khen ngợi từ trong thâm tâm.

- Cảm ơn.

Ánh mắt của Cầm Vũ lấp lóe, vành tai cô hơi ửng hồng, giơ tay nghiêm chào.

Mục Lương bình thản nói:

- Ngồi đi.

Cầm Vũ kéo ghế ra ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, nhìn Mục Lương với ánh mắt lấp lóe.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Lần này ngươi ra ngoài có gặp phải chuyện gì không?

- Tình huống bên đại lục cũ thật không tốt, Hư Quỷ hoành hành khắp nơi, tất cả bộ lạc đều đã bị phá hủy, thành nhỏ cũng biến thành phế tích, chỉ có một ít tòa thành cỡ trung thì vẫn còn đang cầm cự.…

Cầm Vũ thuật lại những gì mình nghe và thấy ở đại lục cũ.

Mục Lương trầm mặt, tình huống giống như những gì Mộc Phân Thân truyền về, gần bảy phần đại lục cũ đều đã luân hãm.

Cầm Vũ tiếp tục nói:

- Các thành lớn đối mặt với bầy Hư Quỷ bầy tấn công cũng rất gắng sức.

- Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì đại lục cũ chắc chắn sẽ không còn.

Mục Lương trầm giọng mở miệng.

Cầm Vũ nhấn mạnh từng chữ:

- Sau khi đại lục cũ bị huỷ diệt thì sẽ đến lượt đại lục mới.

- Ừm, phải mau chóng tiến hành Hội Nghị Thánh Địa mới được.

Ánh mắt của Mục Lương trở nên kiên định.

Cầm Vũ chậm rãi gật đầu, cần phải làm cho người ở đại lục mới hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, như vậy thì mọi người mới có thể cộng đồng đối kháng Hư Tộc.

Hai người bàn luận nửa giờ đồng hồ thì Cầm Vũ mới đứng dậy rời khỏi thư phòng, nàng muốn đi chuẩn bị vật tư và vũ khí đi ra ngoài vào ngày mai.

Lần này đi đại lục cũ vẫn có Tân Tây đi theo, an toàn cần đặt lên hàng đầu.

Cầm Vũ vừa rời khỏi thì Nguyệt Thấm Lan lại bước vào thư phòng, cô mang đến văn kiện mới đến từ mỗi tòa Vệ Thành, cần Mục Lương phê duyệt.

- Văn kiện hôm nay đều ở đây.

Nguyệt Thấm Lan vừa nói vừa vén tóc mai ra sau tai.

- Ta mới vừa phê duyệt hết một đống, thế mà giờ lại tới thêm nữa rồi à!

Mục Lương cười khổ than một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan cười khúc khích, nhún vai một nói:

- Ai bảo ngươi là quốc vương chứ.

- Hay là ta cho ngươi làm nữ vương đi?

Mục Lương nói, trong đầu anh lóe lên một ý tưởng táo bạo.

Nguyệt Thấm Lan lập tức từ chối:

- Đừng, ta thích làm thư ký hơn, vị trí này vô cùng tốt.

- Ha ha ha, một thư ký không muốn làm nữ vương thì không phải là thư ký tốt.

Mục Lương mỉm cười nói.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, thanh thúy nói:

- Không tốt thì không tốt, dù sao thì ngươi cũng sẽ cần ta.

- Bị ngươi bắt bí rồi.

Mục Lương buồn cười đáp.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, dịu dàng nói:

- Ta như vậy có tính là gan to bằng trời như ngươi đã nói không?

- Không tính, nhiều lắm chỉ tính là được sủng ái mà kiêu ngạo thôi.

Mục Lương bình thản nói.

- A, câu này có ý gì?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt xanh nước biển.

Mục Lương mỉm cười, ôn hòa nói:

- Không có gì, giúp ta phê duyệt văn kiện đi.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, cầm bút lên hỗ trợ xử lý văn kiện.

Thời gian trôi qua, hai giờ sau, văn kiện còn lại đều được phê duyệt hết, trong đó có mấy phần không hợp cách, sẽ cho người mang trở về Vệ Thành viết lại.

- Cộc cộc cộc ~~~

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếp theo là giọng nói của Diêu Nhi:

- Bệ hạ, hai vị trưởng lão thành Tương Lai đã tới.

- Ta biết rồi.

Mục Lương lên tiếng.

- Bây giờ ngươi cần đi gặp bọn hắn à?

Nguyệt Thấm Lan nhìn nam nhân ngồi bên cạnh.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, tối nay ta còn phải bận những chuyện khác.

- Vậy thì đi thôi.

Nguyệt Thấm Lan thong thả đứng dậy.

Mục Lương lắc nhẹ ống tay áo, đứng lên rời khỏi thư phòng cùng với cô gái ưu nhã, đi tới phòng tiếp khách.

Trong phòng tiếp khách, Chí Hải và Phong Vũ ngồi thẳng tắp, trước mặt là hai chén nước trong.

- Ngay cả trà tinh thần cũng không có.

Chí Hải bĩu môi.

- Ngươi cho rằng Mục Lương bắt chúng ta tới đây là để làm khách quý à?

Phong Vũ liếc Chí Hải.

Hắn trầm giọng nói:

- Còn trà tinh thần, có nước uống đã là không tệ rồi.

- ...

Chí Hải co giật khóe miệng, không phản bác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận