Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2652: Không Thể, Ta Không Có, Ta Là Quý Tộc.

Hắn nhìn về phía Khắc Lai Mạn và Tây Ni, lúc này vẻ mặt của hai thiếu nữ trắng bệch, trên mặt hắn lộ vẻ ác độc, vươn tay muốn bắt lấy các nàng.

- Không!

Tây Ni hoảng sợ hét lên, vội vàng lùi ra phía sau.

- Các ngươi không thể làm như vậy!

Khắc Lai Mạn sốt ruột hô to, muốn tiến lên trước ngăn lại người hầu, thế nhưng đầu gối bị thương, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía trước.

- Phanh ~~~

Rương đựng thức ăn trong tay thiếu nữ bay ra ngoài, bánh ngọt rơi đầy đất, toàn bộ vỡ tan tành.

- Bánh ngọt của ta!

Khắc Lai Mạn biến sắc, cú té vừa rồi khiến toàn thân nàng đều đau đớn.

Dao Tây nhìn giày và váy bị bánh ngọt bắn tung tóe, vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống.

Cô nhìn Khắc Lai Mạn với ánh mắt tràn ngập sát ý, gằn từng chữ:

- Ngươi thật sự đáng chết!

- Ngươi buông ta ra!

Tây Ni bị người hầu bắt lại, làm cách nào cũng không tránh thoát được.

- Tránh ra, ta tới.

Dao Tây nổi giận đùng đùng đi lên trước, giơ tay lên cho tên người hầu một bạt tai thật mạnh.

Cô tức giận nói:

- Phế vật, bảo ngươi làm chút chuyện cũng không xong!

- Là lỗi của thuộc hạ.

Người hầu thông thạo cúi đầu nhận sai.

- Hừ.

Dao Tây tức giận hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Khắc Lai Mạn, giơ tay lên định cho nàng một tát.

- Bang!

Đồng tử của Khắc Lai Mạn co rụt lại, vội vã nghiêng người tránh, một tát này rơi vào trên vai.

Chỉ là Dao Tây dùng hết sức, một tát này khiến vai thiếu nữ đau nhức không thôi, cả người đều run rẩy.

Tây Ni rống giận:

- Dừng tay, chúng ta làm gì đắc tội ngươi chứ?

Dao Tây lạnh lùng cười khẩy, nói:

- Thứ dân đen ti tiện, làm dơ váy và giày của ta, các ngươi chết trăm ngàn lần cũng không quá phận.

Cô rất tức giận, từ sau khi tới vương quốc Huyền Vũ thì vẫn luôn không có được cảm giác mọi người đều tôn trọng và kính nể mình như xưa nữa.

Đi ra ngoài ăn cơm thì cần phải xếp hàng, không ai cung kính hầu hạ, điều này làm cho cô rất khó chịu.

Cho nên ngày hôm nay cô vừa gặp phải Khắc Lai Mạn, đã nghĩ muốn dạy cho tên dân đen này một bài học, phát tiết sự bất mãn trong lòng.

Tây Ni giơ chân lên muốn giẫm lên lưng Khắc Lai Mạn, cô ta dùng sức lực rất lớn, một cước này có thể khiến thiếu nữ không chết cũng nửa tàn.

- Tơ Nhện Ám Ảnh.

Một giọng nói đạm mạc vang lên, gợn sóng vô hình khuếch tán và bao phủ người xung quanh.

Trên mặt của Dao Tây lộ vẻ kinh ngạc, bàn chân giơ lên không thể rơi xuống được, không chỉ như vậy, ngoại trừ mắt và miệng thì những bộ phận khác không cách nào động đậy.

Không chỉ riêng cô, ngay cả lão giả và người hầu bên cạnh đều không thể nhúc nhích, giống như là bị người khác thi triển Định Thân Thuật.

- Bệ hạ tới.

Phạm vi xung quanh vang lên náo động tiếng, đám người lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.

- Cộp cộp cộp ~~~

Xe hơi từ đằng xa lái tới và dừng ở bên ngoài Đại Hội Đường, Ly Nguyệt bước ra khỏi ghế lái, mở ra cửa xe phía ghế sau.

Mục Lương và Hồ Tiên lần lượt xuống xe, trên mặt hai người đều hiện lên sự lạnh lẽo, điều này làm cho người xung quanh khẩn trương không thôi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hộ vệ Trung Ương đi theo đồng loạt bước xuống xe gắn máy, xếp thành hai hàng ở trước cửa Đại Hội Đường, kẹp đám người Tây Ni ở giữa.

- Bệ hạ vạn an.

Dân chúng xung quanh cung kính hành lễ.

Mục Lương gật đầu một, tiếp đó lạnh nhạt nhìn Dao Tây vẫn đang giữ tư thế đứng một chân, bình tĩnh hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Khắc Lai Mạn bị Tây Ni đỡ dậy, cả hai quỳ gối trên mặt đất đầy bánh ngọt, cung kính hành lễ:

- Gặp qua bệ hạ.

Hai mắt của Tây Ni đỏ hoe, há miệng không dám lên tiếng.

Sắc mặt của lão giả công tước rất khó coi, hỏi:

- Huyền Vũ bệ hạ, đây là chuyện gì, tại sao ta không cử động được?

- Đúng vậy, làm sao ta không nhúc nhích được?

Dao Tây hoảng sợ nói.

Hồ Tiên quét nhìn mặt đất, nói với vẻ mặt tiếc nuối:

- Bánh ngọt rơi hết rồi, có chút lãng phí.

Dao Tây vội vàng hô to:

- Đều là do các nàng quăng ngã bánh ngọt, còn làm dơ giày và váy của ta.

- Là lỗi của ta.

Khắc Lai Mạn cúi đầu thấp hơn.

Dao Tây tức giận nói:

- Đương nhiên là lỗi của ngươi rồi, nhất định phải bồi thường giày và váy cho ta.

- Ta...

Khắc Lai Mạn há miệng.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Mục Lương không để ý đến Dao Tây, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng.

- Ông ~~~~

Hào quang bảy màu loé lên, Hi Sắt xuất hiện ở bên cạnh Mục Lương, thấp giọng thuật lại chuyện vừa xảy ra trước cửa Đại Hội Đường.

Mục Lương và Hồ Tiên càng nghe thì vẻ mặt càng lạnh lẽo, nhìn về phía ba người Dao Tây giống như là đang nhìn người chết.

- Lạnh quá.

Cơ thể Dao Tây run lên.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Mục Lương, chỉ cảm thấy toàn thân như bị một luồng khí lạnh bao phủ.

Hồ Tiên cất bước đi tới trước mặt thiếu nữ kiêu ngạo, nhìn chăm chú vào gương mặt kinh hoảng kia, khóe môi nàng hơi nhếch lên.

- Hồ Tiên các hạ, mau cứu ta.

Trong mắt của Dao Tây lộ ra thần sắc vui mừng, cho rằng cô gái đuôi hồ ly đến giúp đỡ giải trừ sự dị thường trên người mình.

- Cứu ngươi à?

Hồ Tiên khẽ bật cười một tiếng.

Cô xoay người, vươn tay về phía Khắc Lai Mạn, dịu dàng nói:

- Các ngươi đứng lên trước đi.

Khắc Lai Mạn ngạc nhiên nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của Hồ Tiên.

- Hồ Tiên đại nhân, trên người ta lấm bẩn rồi.

Cô không có vươn tay, lảo đảo muốn đứng dậy, thế nhưng đầu gối quá đau nhức, căn bản không thể đứng thẳng được.

Mục Lương nhẹ nhàng phất tay một cái, lực lượng vô hình nâng Khắc Lai Mạn lên, để cho cô có thể đứng thẳng người.

Mục Lương lạnh giọng ra lệnh:

- Người đến, bắt giam bọn họ lại.

- Vâng!

Hộ vệ Trung Ương lên tiếng, tiến lên bắt lấy Dao Tây, lão giả và tên người hầu, xoay người muốn áp giải cả ba đi Ngục Giam.

Dao Tây sốt ruột nói:

- Huyền Vũ bệ hạ, đây là chuyện thế nào?

Hi Sắt lạnh nhạt nói:

- Ngươi bị bắt vì tội vũ nhục, đe dọa, cố ý gây tổn thương người khác và một loạt tội danh khác, hiện tại chúng ta sẽ đưa ngươi đến Ngục Giam.

- Không thể, ta không có, ta là quý tộc!

Sắc mặt của Dao Tây trắng bệch, ra sức giùng giằng muốn tránh thoát nhóm hộ vệ.

- Câm miệng.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, lập tức khiến ba người không nói được lời nào.

Luôn có người không nhận thức được địa vị của mình, nơi này là địa bàn của Mục Lương, tất cả mọi người cần phải tuân thủ quy củ của hắn.

Dao Tây giằng co, căm tức nhìn đám người Mục Lương, trong lòng thì lại vô cùng luống cuống.

Mục Lương nhìn cô một cái, lại ngắm nhìn các quý tộc xung quanh, trong lòng khẽ động.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hắn đi lên trước, hơi chuyển động suy nghĩ giải trừ cấm ngôn cho Dao Tây, ánh mắt lạnh như băng kia khiến cho đối phương không dám nói lời nào.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Ta đã biết chuyện xảy ra, là do ngươi ra tay trước, cố ý đẩy ngã người khác, ngươi có gì muốn giải thích không?

- Hưm hưm ~~~

Lão giả muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện Mục Lương không giải trừ cấm ngôn cho mình, hắn muốn nhắc nhở cháu gái không nên đắc tội Mục Lương.

Thế nhưng hắn không nói được, Dao Tây bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên, lúc này đối mặt Mục Lương, tuy trong lòng hoảng sợ, nhưng cô lại không hề cảm giác mình có lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận