Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 440: Huyết Mạch Trực Hệ

Mười phút sau.
Mặt mũi ba người Lan Na tràn đầy cảm xúc đau đớn như bị cắt thịt, cất bước đi theo Bách Biến Ma Nữ lên lầu, vào ở một phòng trên lầu hai.
Lan Na nằm trên giường lớn mềm mại, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô rất thích gian phòng này, nơi nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, còn có giường lớn êm ái làm người ta không muốn ngồi dậy.
- Cộc cộc cộc !
Mười lăm phút sau, cửa phòng bị gõ vang.
- Chấp sự đại nhân, chúng ta có nên ra ngoài tìm tiểu công chúa không?
Thuộc hạ đứng ngoài cửa lên tiếng xin chỉ thị.
- Suýt nữa quên mất, chúng ta đến đây để tìm tiểu công chúa.
Lan Na thở dài, từ từ ngồi dậy.
Cót két !
Cửa gỗ bị đẩy ra, Lan Na mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng.
- Đi thôi, ra ngoài.
Cô lườm thuộc hạ một cái, mặt lạnh xuống lầu, bước ra khỏi Tam Tinh Lâu.
Lúc này, trong tiệm sách của Phố Buôn Bán, Hi Bối Kỳ đang dựa vào giá sách, lật xem ‘Hồng Hoang’ vừa mới ra.
Đứng lâu khiến hai chân của cô tê rần, cho nên Hi Bối Kỳ ngồi xổm tiếp tục đọc.
Cô gái Ma Cà Rồng đã ở đây một buổi trưa, sau khi cơm nước xong thì cô đã vội vã chạy từ cung điện đến đây.
- Thật là một thế giới đồ sộ, thần kỳ và hùng vĩ.
Đôi mắt đẹp của Hi Bối Kỳ tỏa sáng, hiếm khi cô có kiên nhẫn đi đọc từng dòng từng chữ của một cuốn sách.
Sau quầy, Y Lệ Y cũng đang rất nghiêm túc lật xem ‘Hồng Hoang ’.
Hôm nay, cô không có tiết dạy, cho nên mới tới trông coi tiệm sách, kì thực thì cô tới đây để đọc hết phần còn lại của ‘Hồng Hoang’.
- Tại sao thành chủ đại nhân có thể nghĩ ra những nội dung thú vị như vậy chứ?
Y Lệ Y kinh ngạc lên tiếng, trong lòng không nhịn được cảm thán.
- A ha !
- Không được, ta đói bụng rồi, nên trở về Cung Điện ăn bữa tối.
Hi Bối Kỳ duỗi lưng một cái rồi đứng dậy, lưu luyến đặt ‘Hồng Hoang’ lại kệ sách.
- Ngày mai lại đến.
Y Lệ Y dịu dàng cười nói.
Cô biết Hi Bối Kỳ là người ở trong Cung Điện, cho nên cũng không để ý việc cô ấy tới đây ‘đọc ké’.
- Hì hì... Ngày mai ta lại đến.
Hi Bối Kỳ cười nói.
Trên người cô không có tinh thạch hung thú, nếu không nhất định sẽ mua sách mang về mà không phải tới đây đọc ké liên tục hai ngày.
- Tốt.
Y Lệ đáp lời, sau đó lại vùi đầu tiếp tục đọc sách.
Trời âm u, chẳng mấy chốc sẽ tối.
Ở Phố Buôn Bán của thành Huyền Vũ, các cửa hàng lần lượt sáng lên đèn Lưu Ly, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng đang chăm chỉ chiếu sáng.
Lan Na với hai gã thuộc hạ đi ở trên Phố Buôn Bán, nhìn xung quanh, muốn thử vận may, xem có thể tìm được Tiểu công chúa hay không.
- Chấp sự đại nhân, trong gia tộc Dạ Nguyệt chúng ta, có không ít nữ nhân đẹp như Tiểu công chúa.
Thuộc hạ không hiểu hỏi:
- Vì sao Phất Âu Nạp nhất định phải kết thông gia với Tiểu công chúa?
- Ngu xuẩn, chỉ cần so thân phận với Tiểu công chúa, thì không có bất cứ nữ nhân nào khác có thể sánh bằng.
Lan Na lạnh lùng liếc nhìn thuộc hạ, nói:
- Huống chi Tiểu công chúa là hậu nhân huyết mạch trực hệ duy nhất của lão tổ, điểm này càng không có người nào có thể sánh được.
Ma Cà Rồng thuần huyết mới là cơ bản, nếu không làm sao họ sẽ phái nhiều người như vậy để đi tìm Tiểu công chúa.
- Hóa ra là như vậy.
Thuộc hạ hiểu ra vấn đề.
- Hai người các ngươi, đi hỏi thăm một chút tin tức.
Lan Na nặng nề nói.
- Vâng.
Hai gã thuộc hạ lên tiếng, một trái một phải rời đi thám thính tin tức của Tiểu công chúa.
- Thật đúng là phiền phức, đến cùng Tiểu công chúa trốn đi đâu rồi chứ?
Lan Na khoanh hai tay lại, mặt lạnh quan sát người qua lại trên Phố Buôn Bán.
- Hửm?
Biểu cảm lạnh nhạt của cô ngưng đọng, ở cuối tầm mắt, cô gái Ma Cà Rồng đang tung tăng đi về phía cổng lớn của Úng Thành.
- Không biết bữa tối hôm nay Mễ Nặc nấu món gì...
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng thầm thì.
Cô đi ra từ tiệm sách, đang định trở về trung ương ăn cơm tối.
- Tiểu công chúa!
Đôi mắt màu vàng óng của Lan Na sáng lên, sải bước đi tới Úng Thành.
- Ai nha, vị tiểu thư này, chạy nhanh như vậy làm cái gì?
Giọng nói mị hoặc vang lên, lại tựa như đang nói bên tai La Lan Na.
Cô dừng bước lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn chăm chú người vừa mới xuất hiện.
Hồ Tiên cầm trà sữa trân châu trên tay, trong đôi mắt màu đỏ rực hiện lên tia lạnh nhạt, đánh giá vị Ma Cà Rồng này.
Cô nhận ra thân phận của đối phương, tóc vàng mắt vàng, trên người còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, không khó để đoán ra thân phận Ma Cà Rồng của cô ta.
- Ngươi là ai?
Lan Na cảnh giác nhìn chăm chú vào Hồ Tiên.
- Hồ Tiên, người quản lý của Phố Buôn Bán này.
Hồ Tiên hút một ngụm trà sữa trân châu, mấy cái đuôi cáo nhẹ nhàng đong đưa.
Cô bước sang một bên, che ở trước mặt La Lan Na.
Người kia nhíu lông mày màu vàng, khóe mắt thoáng nhìn qua cô gái Ma Cà Rồng, cô đã không chút trở ngại đi vào Úng Thành, đi vào khu ngoại thành.
- Có chuyện gì không?
Lan Na âm thầm cắn răng, các cơ dưới khuôn mặt xinh đẹp kéo căng.
Cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, trực giác nói cho cô ta biết, cô gái đuôi cáo trước mắt này không dễ chọc, rất có thể thực lực còn cao hơn mình.
- Không có chuyện gì nha, ta chỉ đi ngang qua thôi.
Hồ Tiên nhếch miệng, đôi mắt màu đỏ rực lạnh lùng liếc nàng một cái, lại tựa như cảnh cáo vừa tựa như vô ý.
Cô xoay người một bước uyển chuyển đi tới Úng Thành, cũng muốn trở về trung ương ăn tối.
Lan Na chậm rãi buông lo lắng trong lòng, nhìn theo Hồ Tiên đi vào Úng Thành rồi rời khỏi.
- Tiểu công chúa quả nhiên ở thành Huyền Vũ.
Cô ta nghiến răng ngà, lộ ra một chiếc răng hút máu nhỏ.
- Chấp sự đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Hai gã thuộc hạ vội vã trở về, mắt nhìn Hồ Tiên đang rời đi ở phía xa.
- Tìm được Tiểu công chúa rồi.
Đôi mắt màu vàng của Lan Nalóe lóe, đang suy tư điều gì.
- Thật sao?
- Ở đâu?
Hai gã thuộc hạ kinh hô một tiếng, quan sát bốn phía theo bản năng, tìm kiếm bóng dáng của Tiểu công chúa.
Lan Na khẽ hất hàm về phía Úng Thành:
- Không ở nơi này, cô ấy đã vào thành.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta đi vào tìm Tiểu công chúa?
Thuộc hạ thấp giọng hỏi.
- Nhất định phải vào đó, nhưng chờ buổi tối hãy đi.
Lan Na bình tĩnh nói.
Cô ta xoay người đi về phía Tam Tinh Lâu, quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt, chuẩn bị cho hành động vào buổi tối.
Hai gã thuộc hạ liếc nhau, tâm tình xao động, bước nhanh đuổi theo bước chân của Lan Na.
Khu vực Trung ương của thành Huyền Vũ.
- Mục Lương, mẹ, ta đã trở về.
Nguyệt Phi Nhan thu lại đôi cánh trên Khôi Giáp Chu Tước, đáp xuống quảng trường nhỏ trước cung điện, kích động chạy vào trong cung điện.
- Mừng tiểu thư Phi Nhan đã trở về.
Vệ Ấu Lan đang cầm chén đũa từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt kèm theo nụ cười.
- Mục Lương và mẹ của ta đâu?
Nguyệt Phi Nhan thả chậm bước chân, theo tiểu hầu gái đi vào phòng ăn.
Vệ Ấu Lan ôn nhu nói:
- Ở phòng ăn, tiểu thư về đúng lúc lắm, có thể ăn cơm tối rồi.
- Mau vào đi.
Trong phòng ăn, truyền ra giọng nói ưu nhã của Nguyệt Thấm Lam.
- Mẹ !
Nguyệt Phi Nhan kích động chạy vào phòng ăn.
- Trở về rồi, không sao chứ?
Nguyệt Thấm Lan đứng lên khỏi ghế, quan tâm đánh giá con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận