Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 391: Hoan Nghênh Ngươi Quay Lại

Ở cửa Cung Điện.
Vệ Ấu Lan bước ra, tay xách hộp cơm, chuẩn bị đưa bữa sáng đến cho Vưu Phi Nhi.
Cô bé gặp phải Hồ Tiên mới trở về, nhẹ nhàng chào hỏi:
- Tiểu thư Hồ Tiên tới rất đúng lúc, có thể ăn điểm tâm rồi.
- Tiểu Lan, ta đã về rồi đây.
Hi Bối Kỳ thò đầu ra từ phía sau Hồ Tiên, đôi mắt màu vàng óng tỏa sáng lấp lánh.
- A, tiểu thư Hi Bối Kỳ.
Hai mắt của Vệ Ấu Lan sáng lên, dịu dàng cười nói:
- Hoan nghênh ngươi trở về.
- Tiểu Lan, Mễ Nặc có ở đây không?
Mễ Á đi lên trước.
- Tiểu thư Mễ Á, hoan nghênh ngươi trở về.
Vệ Ấu Lan nở nụ cười, nhẹ giọng đáp lại:
- TIỂU thư Mễ Nặc đang ăn sáng ở phòng ăn.
- A, nếu chúng ta tới thì bữa sáng còn đủ không?
Hi Bối Kỳ cười trêu chọc.
- Vẫn đủ, phòng bếp vừa mới làm rất nhiều bánh bao.
Vệ Ấu Lan cười nhẹ nhàng lắc đầu.
Tờ mờ sáng, ba tiểu hầu gái và Mễ Nặc đã bận rộn trong phòng bếp, bốn người làm rất nhiều bánh bao với đủ loại nhân, xem như bữa sáng và bữa trưa.
Bánh bao?
Đôi mắt to màu vàng óng của Hi Bối Kỳ chớp chớp, món ngon mới?
- Ta đi đưa bữa sáng cho tiểu thư Vưu Phi Nhi.
Vệ Ấu Lan lễ phép hành lễ, quay người đi về phía Sở Nghiên Cứu.
Vưu Phi Nhi nghỉ ngơi một ngày, sau đó lại bắt đầu nghiên cứu bí dược cường hóa thân thể mới.
- Đi thôi, chúng ta vào trong.
Hồ Tiên nói với giọng quyến rũ, uốn éo tiến vào cung điện, đi tới phòng ăn.
Thiếu nữ Ma Cà Rồng và cô gái tai mèo nhanh chóng đuổi kịp, các cô đã đói bụng rồi.
- Tam trưởng lão......
Lan Đế chớp chớp đôi mắt màu hổ phách.
- Đi thôi.
Tam trưởng lão bình tĩnh lên tiếng.
Hồ Tiên đi vào phòng ăn, thấy Mục Lương và những người khác đang ăn bánh bao, bĩu môi nói:
- Không ai chờ ta à?
- Chị Hồ Tiên, mau ngồi xuống đi.
Mễ Nặc ngây thơ đáp.
- Đúng rồi, ta mang chị của ngươi đến đây.
Hồ Tiên dùng đuôi kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Phi Nhan.
- Mễ Nặc, ta đã trở về.
Mễ Á đi vào phòng ăn, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái tai thỏ.
- Cuối cùng chị cũng trở lại rồi.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc lộ ra nét mừng rỡ.
Cô đứng dậy nhanh chóng nhào về phía cô gái tai mèo, hai người ôm chầm lấy nhau.
- Ta cũng trở về rồi.
Hi Bối Kỳ phất tay chào hỏi mọi người trong phòng ăn.
- Hoan nghênh ngươi quay lại.
Mục Lương ôn hòa cười nói.
- Hi Bối Kỳ, hoan nghênh ngươi đã... về.
Nguyệt Phi Nhan nói không rõ lời, bánh bao vẫn còn ở trong miệng.
- Nuốt xuống rồi nói tiếp, cẩn thận coi chừng bị nghẹn.
Nguyệt Thấm Lan cong ngón tay bắn vào trán con gái.
- Ưm ưm !
Nguyệt Phi Nhan chu miệng, dáng vẻ của cô rất đáng thương.
- Chị, ngươi đã ăn sáng chưa?
Mễ Nặc buông tay ra, nghiêm túc quan sát chị gái.
- Rột rột rột rột!
Gương mặt xinh đẹp của Mễ Á ửng hồng, bụng đã trả lời thay cô ấy.
Hai tiểu hầu gái nhanh nhạy lấy bộ đồ ăn mới, đến phòng bếp bưng hết chỗ bánh bao còn lại đặt lên bàn ăn.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cửa phòng ăn, có hai cô gái và một người phụ nữ xa đang đứng đó nhìn vào trong.
- Mục Lương, đây là sư phụ của ta, đây là Lan Đế và Lỵ Lỵ, họ đều là bạn của ta.
Mễ Á nghiêm túc giới thiệu nhóm người Tam trưởng lão.
Sau đó, cô lại nhìn về phía Tam trưởng lão:
- Sư phụ, đây là thành chủ thành Huyền Vũ, Mục Lương.
- Xin chào, thành chủ các hạ.
Tam trưởng lão gật đầu thăm hỏi, chậm rãi tự giới thiệu:
- Ta tên là Bối Nhĩ Liên.
Tam trưởng lão tên là Bối Nhĩ Liên, đang đánh giá Mục Lương, cô nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của đối phương, nhận ra mình không nhìn ra sâu cạn.
Đồng thời cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ thành chủ thành Huyền Vũ lại trẻ tuổi như vậy, không biết thực lực của đối phương cao hay thấp?
Mục Lương bình tĩnh gật đầu, đưa tay ra hiệu nói:
- Xin chào, Bối Nhĩ Liên các hạ, mời ngồi.
Mễ Nặc kéo tay của chị gái, cô sợ người lạ cho nên trốn sau lưng cô gái tai mèo, vụng trộm nhìn nhóm người Tam trưởng lão.
- Tất cả ngồi đi.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng.
- Cảm ơn.
Lỵ Lỵ và Lan Đế lễ phép đáp lại, ngồi xuống bên cạnh Tam trưởng lão.
Hai cô gái nuốt nước bọt, nhìn bánh bao trắng tinh trên bàn cơm, trong lòng vừa tò mò vừa câu nệ.
Mễ Nặc kéo chị gái ngồi trở lại bên cạnh Mục Lương, cầm hai cái bánh bao nhét vào tay cô gái tai mèo.
- Không cần khách khí, ăn đi.
Mục Lương mỉm cười ra hiệu.
- Đây chính là bánh bao à?
Hi Bối Kỳ không khách sáo, cầm bánh bao cắn một miếng lớn, nhấm nuốt, vỏ bánh thơm mềm ngon miệng, nhân thịt đậm đà tươi ngon.
Hi Bối Kỳ vừa ăn vừa liên tục tán dương:
- Ư ư, quá ngon.
Lỵ Lỵ và Lan Đế thấy thế, mím môi một cái, nước bọt tràn đầy khoang miệng, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào chồng bánh bao trên bàn ăn.
Cuối cùng hai người không nhịn được nữa, cầm bánh bao lên, há mồm cắn một cái.
- Ăn ngon, ăn ngon thật.
Lan Đế không thể nghĩ ra từ ngữ nào khác để hình dung, cắn một ngụm, nửa cái bánh bao biến mất.
Lỵ Lỵ cũng không còn giữ được hình tượng thục nữ, một cái bánh bao chỉ cần ba ngụm là ăn xong.
Khóe mắt của Bối Nhĩ Liên hơi co giật, mất mặt, thực sự là mất hết mặt mũi của Ốc Đảo.
- Tam trưởng lão, thật sự ăn rất ngon.
Lan Đế khẽ nói, cô biết Tam trưởng lão ngượng ngùng, thế là cầm một cái bánh bao đặt ở trên tay cô ấy.
Bối Nhĩ Liên do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhấm nuốt, nhưng vừa cắn một miếng, kế tiếp không thể ngừng được nữa.
Lan Đế kinh ngạc trố mắt nhìn Tam trưởng lão lấy tốc độ hai ngụm một cái bánh bao, trong vòng hai phút đã xơi gọn sáu cái.
- Phòng bếp còn bánh bao không?
Mục Lương hơi cau mày, nhìn về phía Ba Phù.
- Đại nhân Mục Lương, đã hết sạch rồi.
Ba Phù khẽ lắc đầu.
- Vậy nấu một ít mì chua cay đi.
Mục Lương phân phó.
- Vâng.
Ba Phù đáp lại, bước nhanh rời khỏi phòng ăn đi vào phòng bếp.
Gương mặt xinh đẹp của Lỵ Lỵ hơi ửng hồng, có chút xấu hổ.
Bối Nhĩ Liên ngượng ngùng hỏi:
- Ta có thể hỏi bánh bao được làm từ cái gì không?
- Bột mì.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Bột mì?
Bối Nhĩ Liên vẫn thắc mắc.
Mục Lương bình tĩnh giải thích:
- Bột mì được làm từ một loại thực vật xanh gọi là lúa mì.
Trong lòng Bối Nhĩ Liên cả kinh, đây là thức ăn được làm từ thực vật xanh!
Chẳng lẽ thành Huyền Vũ đã thực hiện được việc tự do ăn rau xanh?
Hi Bối Kỳ nuốt bánh bao trong miệng xuống, nhỏ giọng hỏi:
- Mục Lương, lần này các ngươi muốn đi tới thành Dạ Nguyệt à?
- Ừ.
Mục Lương khẽ gật đầu, cười hỏi:
- Nhà ngươi ở đó phải không?
- Ừ, nhưng ta không muốn trở về.
Hi Bối Kỳ bĩu môi lắc đầu.
- Vì sao?
Mục Lương lộ vẻ mặt kinh ngạc.
- Về rồi sẽ không thể ra ngoài được nữa.
Hi Bối Kỳ nói với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô vừa nghĩ tới những trưởng lão trong gia tộc thì đột nhiên cảm thấy rất chán ghét, họ vẫn luôn bắt cô hút máu của những người khó ưa.
Nghĩ tới đây, thiếu nữ Ma Cà Rồng nhìn chằm chằm Mục Lương, răng nanh nhẹ nhàng cọ xát.
- Mục Lương, ngươi còn nhớ những gì mình nói trước khi rời đi không?
Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.
- Đương nhiên.
Mục Lương nhếch miệng cười hỏi:
- Cho nên giọt máu trước đó đã được ngươi tiêu hoá hấp thu hết rồi?
- Ừ...... Hai ngày trước ta đã hoàn toàn hấp thu xong.
Hi Bối Kỳ vội vàng gật đầu, mặt của cô lộ vẻ chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận