Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1393: Thử Nghiệm Xe Lửa



- Tàu hoả là cái gì?

Nguyệt Thấm Di tò mò hỏi.

Mục Lương cười thần bí:

- Đợi một chút nữa ngươi sẽ biết.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Di mím môi.

Xe ngựa chạy ra khỏi Nội thành, tốc độ dần chậm lại, bên đường xuất hiện nhà ga vừa mới xây dựng xong, nó có tên là nhà ga cửa Nội thành.

Xe ngựa dừng lại, Tiểu Tử mở cửa thùng xe.

- Đại nhân, đã tới rồi.

Tiểu Tử cung kính nói.

- Xuống xe đi.

Mục Lương đứng dậy xuống xe, lập tức đi đến nhà ga tàu hoả.

Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan, Nguyệt Thấm Di vội vàng xuống xe đi theo.

Nhà ga đã hoàn thành phần trang trí, có thể nhìn thấy tàu hoả đỗ bên cạnh sân ga.

……………

Lê Nhã và Lê Tuyết xuất hiện, và bước nhanh đi lên nghênh đón.

- Thành chủ đại nhân!

Hai chị em cung kính hành lễ, lực chú ý của họ lại bị Nguyệt Thấm Di hấp dẫn, biểu tình trên mặt trở nên ngẩn ngơ. Nguyệt Thấm Di không để ý tới hai cô, ánh mắt của cô ấy đang dừng trên tàu hoả có tạo hình kỳ lạ kia.

Xe lửa rất dài, ở phía sau đầu tàu đã kết nối với sáu thùng xe riêng biệt, mỗi thùng xe dài đến mười mét. Thân xe do ngọc lưu ly chế thành, cho nên nó trong suốt, mà đáy xe được làm bằng tài liệu hung thú.

- Đây là thùng xe các ngươi tạo ra?

Mục Lương đánh giá một đoạn thùng xe gần nhất.

Biểu cảm trên mặt anh đầy cổ quái, nói thứ trước mắt là xe lửa, không bằng nói nó là tàu điện ngầm thì đúng hơn, thật sự là quá giống rồi, chỉ là toàn bộ thân xe đều trong suốt, trên mỗi thùng xe cũng chỉ có hai cái cửa, mỗi bên một cái.

Lê Nhã khẩn trương nói:

- Đúng vậy, mời thành chủ đại nhân lên xe kiểm tra.

Lê Tuyết đi lên phía trước, thuần thục kéo cửa thùng xe ra. Cửa thùng xe được thiết kế trượt đi ngược chiều, cần đưa tay ra kéo.

Hai tròng mắt Nguyệt Thấm Di càng ngày càng sáng, vẻ mặt cô đầy sự ngạc nhiên.

Mục Lương đi vào thùng xe, lọt vào trong tầm mắt anh là một loạt ghế ngồi được sắp xếp ngay ngắn, bên trái bên phải đều có ba hàng, một hàng có sáu chỗ ngồi, ở chính giữa là lối đi nhỏ rộng gần một mét.

- Ngoại hình giống tàu điện ngầm, ghế ngồi lại giống tàu cao tốc.

Mục Lương nhỏ giọng nói thầm một câu.

- Thành chủ đại nhân, một thùng xe đủ chỗ cho sáu mươi người ngồi, còn thêm hai mươi người đứng nữa.

Lê Tuyết cung kính nói. Đương nhiên, làm như vậy hơi chật chội một chút.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng, anh đưa tay nắn ghế ngồi một cái, ghế ngồi cũng được tạo từ ngọc lưu ly, có lẽ không thoải mái lắm, chỗ tựa lưng của ghế ngồi cũng không điều chỉnh được, nhưng đối với thế giới này, đã tốt lắm rồi.

Ly Nguyệt ngồi ở vị trí thứ nhất, khôi giáp và ghế ngồi va chạm, phát ra âm thanh lách cách. Nguyệt Thấm Lan cũng ngồi xuống, thử ghế ngồi trên xe lửa.

Lê Tuyết nghiêm túc hỏi:

- Thành chủ đại nhân, muốn chạy thử không?

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

- Đi một chút nhé, chúng ta sẽ khởi động.

Lê Nhã hưng phấn đứng lên, vỗ đầy thúc giục vào lưng chị gái.

Lê Tuyết cười khẽ gật đầu:

- Được.

Hai chị em rời khỏi thùng xe, từ bên ngoài leo lên đầu tàu, ngồi vào bên trong khoang điều khiển. Nguyệt Thấm Di lộ ra biểu cảm nghi hoặc, đây là muốn làm gì vậy?

- Đều ngồi xuống đi.

Mục Lương trong sáng nói.

- Vâng!

Nhóm hộ vệ Trung Ương lên tiếng, sau đó chia nhau ra ngồi ở chung quanh Mục Lương, bảo vệ anh ở bên trong.

Nguyệt Thấm Di âm thầm chửi nhỏ, vòng bảo vệ an toàn của Mục Lương còn kín kẽ hơn quốc vương.

Cô nghiêng đầu hỏi:

- Em gái, thực lực của Mục Lương có mạnh không? Tại sao ta không nhận ra?

- Cấp mười một.

Nguyệt Thấm Lan nhỏ giọng nói.

- Cái gì!?

Nguyệt Thấm Di mở lớn đôi mắt đẹp và kinh hô lên tiếng.

Mọi người quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Di, trên mặt đầy dấu chấm hỏi, chỉ có khóe miệng Mục Lương đang cố nín cười.

- Không có chuyện gì đâu.

Nguyệt Thấm Di cười gượng vài tiếng.

Cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn em gái một cái, tức giận nói:

- Đùa giỡn như thế chẳng vui tí nào.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, vô tội nói:

- Ta đâu có nói đùa.

- Không thể nào, Mục Lương thật sự là cao thủ cấp mười một?

Khóe mắt Nguyệt Thấm Di giật giật.

- Đương nhiên.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

Nguyệt Thấm Di nhìn chằm chằm vào đôi mắt biết nói của Nguyệt Thấm Lan, muốn biết có phải em gái mình đang nói dối hay không, nhưng dù cô nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy đôi mắt rất chân thành.

Nguyệt Thấm Lan còn nhẹ như không nói một câu:

- Tiểu Huyền Vũ cũng là Man Thú Hoang Cổ cấp mười một.

-!!

Thân thể Nguyệt Thấm Di run rẩy, nhưng lần này không kinh hô lên tiếng, chỉ là khiếp sợ trên mặt không ít đi chút nào so với hồi nãy.

Nguyệt Thấm Lan vỗ bả vai chị gái, bình tĩnh nói:

- Bình tĩnh, ta sẽ không nói cho ngươi biết, Thánh Thụ cũng là cấp mười một đâu.

- Ngươi…

Thân thể Nguyệt Thấm Di lung lay vài cái, biểu cảm trên mặt cô có chút dại ra.

Nguyệt Thấm Lan cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói:

- Đều là sự thật, không lừa ngươi.

Nguyệt Thấm Di khoát tay, đưa tay ôm ngực nói:

- Đừng nói nữa, ta sợ chịu không nổi.

Trong lòng cô tràn đầy khiếp sợ, lấy thực lực của Mục Lương và Man Thú Hoang Cổ, sợ là sẽ đi ngang được tân đại lục, thậm chí san bằng vương quốc Hải Đinh cũng không phải là mơ mộng, mà thực sự có thể làm được.

Nguyệt Thấm Di nhìn Mục Lương đầy kiêng kị, hắn là kiểu người gì chứ, vì sao lại mạnh như vậy?

- Á… Chị, biểu cảm của ngươi thật thú vị.

Nguyệt Thấm Lan bật cười lên tiếng, khiến cho Mục Lương và cô gái tóc bạch kim ngoái đầu nhìn lại.

- Đang nói chuyện thú vị gì đó?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

Nguyệt Thấm Di giành trước mở miệng nói:

- Ta đang hỏi Thấm Lan khi nào thì sinh đứa nhỏ.

- Hả?

Nguyệt Thấm Lan đầy đầu dấu chấm hỏi.

-...

Biểu cảm trên mặt Ly Nguyệt vừa ngây ngốc vừa sửng sốt.

- Cùng ai?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

- Đương nhiên là với ngươi...

Nguyệt Thấm Di không ngại miệng nói, nhưng những lời tiếp theo đã bị Nguyệt Thấm Lan đưa ngăn lại nên không cách nào phát ra được nữa, chỉ có thể nuốt trở về trong bụng.

- Ô ô ô...

Nguyệt Thấm Di trừng lớn con ngươi màu thuỷ lam, nhịn không được trắng mắt nhìn em gái một cái.

- Đừng nói bừa.

Nguyệt Thấm Lan giật giật khóe miệng, ánh mắt cô mang theo cảnh cáo.

Nguyệt Thấm Di mắt mang ý cười, từ từ gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho em gái buông tay.

Nguyệt Thấm Lan thấp giọng uy hiếp nói:

- Nếu còn nói lung tung, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.

- Đã biết!

Nguyệt Thấm Di liếc mắt đầy xem thường.

Ầm vang... Đột nhiên, dưới chân chấn động, vang lên thanh âm vù vù.

Nguyệt Thấm Di kinh ngạc lên tiếng:

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương trấn an:

- Đừng lo lắng, chỉ là đầu tàu khởi động mà thôi.

Nghe vậy Nguyệt Thấm Di thở phào một hơi, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Ầm vang! Xe lửa từ từ di động, mọi người ngồi trên xe cũng cảm nhận được thùng xe đang rung động, sau đó nó bắt đầu di động thong thả về phía trước.

Theo tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, tốc độ di động của thùng xe cũng dần nhanh hơn.

- A, động rồi!

Nguyệt Thấm Di trừng lớn đôi mắt đẹp màu thủy lam.

- Chấn động có chút lớn.

Mục Lương nhíu mày.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Dù sao cũng là di động trên mặt đất, có chấn động cũng là bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận