Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2108: Hải Thán



Khi nhóm Rượu Hoa Sinh Mệnh thứ ba bắt đầu bán đấu giá, toàn bộ quá trình giằng co mười phút, sau cùng bị Tề Nhĩ Nạp mua được, giá chót là 1 triệu 450 ngàn.

Nhóm Rượu Hoa Sinh Mệnh thứ tư cuối cùng rơi vào tay nữ vương vương quốc Lạc Hải, giá sau cùng là 1 triệu 600 ngàn.

Bên cạnh Linh Vận, hai mắt Phượng Nhi đỏ ngầu, mấy bình Rượu Hoa Sinh Mệnh này có sức cám dỗ cực mạnh đối với cô ta.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Linh Vận, trong lòng tính toán, có nên mượn tay cô ấy để đạt được một bình Rượu Hoa Sinh Mệnh không?

Hội đấu giá tiếp tục, trong vòng hơn một giờ kế tiếp, lại có tám vật phẩm đấu giá được bán ra, giá sau cùng cao nhất là 5 triệu 210 ngàn đồng, thuộc về một bộ khôi giáp ma cụ cao cấp.

Hồ Tiên giơ tay lên ra hiệu, nói:

- Hiện tại, chúng ta nghỉ ngơi nửa giờ, các vị khách lúc trước thành công chụp được vật phẩm mời đi theo nhân viên công vụ đến hậu trường để giao khoản lấy hàng.

Hội đấu giá đã tiến hành được một nửa, đội nhạc và đội múa lại đi lên lầu cao tiến hành biểu diễn.

Ước Mỗ và những người khác đứng dậy đi đến hậu trường, lấy ra đồng Huyền Vũ đã đổi trước đó để trả tiền lấy hàng.

Trước khi hội đấu giá bắt đầu thì mọi người đã được thông báo rằng chỉ tiến hành giao dịch bằng đồng Huyền Vũ.

Hơn mười phút sau, Ước Mỗ ôm một chiếc rương lưu ly trở lại chỗ ngồi, sau đó đưa cho Linh Tịch như hiến vật quý.

Trong mắt Linh Tịch lộ ra vẻ vui mừng, bà vội vã mở rương lưu ly, lộ ra năm bình Rượu Hoa Sinh Mệnh.

Bên trong bình lưu ly trong suốt là Rượu Hoa Sinh Mệnh óng ánh.

- Thơm quá đi.

Mũi nhỏ của bà khẽ nhúc nhích, còn chưa mở nắp bình ra mà đã ngửi được mùi thơm của rượu rồi.

- Mau nếm thử.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng lên, vội vã thúc giục mẹ.

- Không được, trở về rồi lại uống.

Linh Tịch khép lại rương lưu ly, ngăn cách mùi hương của rượu.

Ước Mỗ gật đầu nói:

- Đúng vậy, nơi đây quá nhiều người, hiện tại uống sẽ khiến bọn họ đỏ mắt, tạo thành phiền toái không cần thiết.

- Ồ, vậy được rồi.

Linh Vận hiểu rõ gật đầu.

Lăng Hương giơ tay ngăn chặn cha mình, nghiêm mặt nói:

- Cha, chúng ta cũng trở về uống đi.

- Ừm, nghe lời ngươi.

Tề Nhĩ Nạp cười một cái, hắn vốn dĩ không có ý định uống cạn Rượu Hoa Sinh Mệnh ở chỗ này.

Nửa giờ sau, buổi biểu diễn giải lao giữa giờ kết thúc, hội đấu giá tiếp tục.

………

Đại Hội Trường, trong phòng riêng ở lầu hai.

Nguyệt Thấm Lan nhìn Hồ Tiên đứng trên đài cao, đột nhiên nói:

- Hình như vật phẩm đấu giá tiếp theo là váy ngắn mà ngươi chế tạo.

- Vậy à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Khi anh làm váy cho Nguyệt Thấm Di thì nhân tiện dùng tài liệu còn thừa lại làm một chiếc váy ngắn, chỉ bằng hai phần ba chiều dài chiếc váy của Nguyệt Thấm Di.

Mục Lương nhìn về phía sân khấu, Hồ Tiên đã gọi nhân viên đưa ra vật phẩm đấu giá thứ hai mươi ba.

Nó đúng là một chiếc váy ngắn, lúc này, nó đang được mặc ở trên người ma-nơ-canh, lóe ra tia sáng màu xanh nước biển dưới ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.

Hồ Tiên giới thiệu:

- Đây là một chiếc váy ngắn dành cho quý cô, đồng thời nó cũng là một kiện ma cụ cao cấp, thích hợp Ma Pháp Sư hệ Thủy sử dụng, có thể gia tăng uy lực của ma pháp hệ thủy, cũng có thể hỗ trợ thi pháp và nhiều công dụng khác.

Lời nói của cô khiến nhiều người trong hội trường động tâm, có thể đề cao uy lực ma pháp hệ thủy, chỉ vẻn vẹn điểm này cũng khiến người ta đỏ mắt không thôi.

Hồ Tiên tiếp tục nói:

- Chiếc váy này gọi là Hải Thán (Tiếng thở dài của biển cả), xuất từ tay bệ hạ của chúng ta.

- Hải Thán, cái tên rất dễ nghe.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận lóe sáng.

Ước Mỗ quay đầu hỏi:

- Con thích không?

- Váy rất đẹp, nhưng ta lại không phải là Ma Pháp Sư hệ Thủy.

Linh Vận tiếc nuối lắc đầu.

Linh Tịch ưu nhã nói:

- Váy mặc đẹp là được rồi, chẳng lẽ không phải Ma Pháp Sư hệ Thủy thì không thể mặc à?

- Đúng vậy, đầu tiên nó là một cái váy, thứ nhì mới là ma cụ cao cấp.

Ước Mỗ nghiêm mặt nói, cưng chiều nói:

- Nếu con thích thì cha chụp tới tặng cho con.

- Hì hì, ta đương nhiên là thích rồi.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận tỏa sáng.

Lăng Hương nhìn về phía cha mình, bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Tề Nhĩ Nạp nhíu mày hỏi:

- Ngươi cũng thích nó à?

- Chiếc váy đẹp như vậy, ai mà không thích chứ?

Lăng Hương lẩm bẩm.

- Tốt, vậy cha mua cho con.

Tề Nhĩ Nạp vung tay lên, cầm lấy thẻ bài chuẩn bị đấu giá.

Các nữ quý tộc còn lại cũng đều nắm chặt thẻ bài, phần lớn đều không phải là Ma Pháp Sư hệ Thủy, nhưng Hải Thán thật sự quá đẹp, đặc biệt là khi bọn họ gặp qua Nguyệt Thấm Di mặc chiếc váy tương tự như vậy, trong lòng càng yêu thích hơn.

Hồ Tiên vỗ tay hai cái, lạnh nhạt nói:

- Giá khởi điểm là năm trăm ngàn đồng Huyền Vũ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười ngàn đồng.

Cô vừa dứt lời thì có hơn tám phần nữ nhân đều giơ thẻ bài lên hô giá, tiếng sau cao hơn tiếng trước.

- Năm trăm năm chục ngàn đồng.

- Sáu trăm ngàn đồng.

- 6 trăm 20 ngàn.

Nữ vương vương quốc Lạc Hải giơ thẻ bài lên báo giá.

Cô chính là Ma Pháp Sư hệ Thủy cấp 9, chiếc váy Hải Thán này cực kỳ thích hợp với cô, cho nên dù thế nào đi nữa thì cô cũng phải chụp cho bằng được.

Chỉ mới mấy phút mà Hải Thán đã bị nâng giá lên đến một triệu hai trăm ngàn đồng, nhưng vẫn còn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Linh Vận liếc nhìn vị nữ vương ngồi ở cách đó không xa, quay đầu dịu dàng nói:

- Cha, thôi được rồi.

- Không được, lúc này mới một triệu hai trăm ngàn đồng, ta còn có thể báo giá thêm.

Ước Mỗ bình tĩnh nói.

Linh Vận há miệng, quay đầu lại nhìn về phía nữ vương, biểu cảm của cô ấy rõ ràng là nhất định phải có.

Quả nhiên đến cuối cùng, Hải Thán được nữ vương vương quốc Lạc Hải chụp được với giá 3 triệu đồng.

- Chúc mừng vị khách số 82.

Hồ Tiên vỗ tay tỏ vẻ chúc mừng.

Nữ vương vương quốc Lạc Hải lạnh nhạt nhìn thẳng, giá tiền này cao hơn trong dự tính của cô rất nhiều, chúc mừng cái gì chứ?

Cô quay đầu nhìn về phía Tề Nhĩ Nạp và Ước Mỗ, tức nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải bởi vì hai người này thì cô còn có thể đỡ tốn năm trăm ngàn đồng.

- Đáng tiếc.

Ước Mỗ tiếc nuối lắc đầu.

Hắn vốn định tiếp tục tăng giá nhưng lại bị con gái khuyên nhủ, cũng không muốn vì vậy mà đắc tội nữ vương vương quốc Lạc Hải, cuối cùng vẫn là buông tha.

Tề Nhĩ Nạp cũng là như vậy, hắn tiếc nuối vỗ đầu con gái, hứa hẹn:

- Chờ kết thúc hội đấu giá, cha sẽ dẫn ngươi đi dạo phố mua quần áo, mua một ngàn bộ.

Lăng Hương tức giận nói:

- Cha à, ta chỉ có một người thôi, ngươi mua cho ta một ngàn bộ quần áo, cho dù ta mặc mỗi ngày một bộ thì cũng phải mất ba năm mới mặc được hết tất cả!

- Vậy có thể một ngày đổi hai bộ.

Tề Nhĩ Nạp nghiêm túc nói.

- Không muốn.

Lăng Hương hất cằm lên rồi quay đầu sang chỗ khác.

Tề Nhĩ Nạp suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói:

- Hay ta bảo Mục Lương làm một chiếc váy cho ngươi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận