Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1919: Thành Buôn Bán Sơn Hải



- Bắt đầu!

Anh giơ tay lên rồi nắm lại.

Rắc... Rắc... ~~~

Đất đá ở đáy biển bay ra khỏi mặt nước, tiếp nối với bến tàu.

Việc mà hiện tại Mục Lương phải làm chính là mở rộng quy mô cảng biển, xây nơi cập bến lớn hơn cho các đội thuyền sau này, ít nhất có thể neo đậu hàng vạn con thuyền cùng một lúc.

Nơi cập bến được chia thành nhiều khu, có thể dừng lại đủ loại thuyền từ lớn đến bé, sát biên giới mỗi cái bến tàu đều dùng mây mù bao trùm một tầng, dùng làm vật chống va đập, tránh việc các đội thuyền tiến vào cảng đụng hư nơi cập bến hoặc phần mũi tàu bị dập.

Rắc... Rắc... ~~~

Mục Lương lại xây dựng ra một loạt cầu thang, dùng để liên tiếp với bãi đáp Hải Quan và bãi đáp cửa cảng.

Khi anh làm xong việc này thì đã là ba giờ chiều, toàn bộ bến tàu và Hải Quan đã biến hóa khác với trước kia.

- Trước hết cứ như vậy đi.

Mục Lương hài lòng phủi tay một cái.

Xa xa, Đại An Ti và đám người Vệ Cảnh đã xem ngây người, chưa được một ngày mà hơn nửa cái tam quan pháo đài đã biến dạng rất lớn.

Mục Lương xoay người lại, nói với giọng điệu bình thản:

- Các ngươi qua đây.

Đại An Ti và những người khác lên tinh thần, vội vã chạy lên trước.

- Thành chủ đại nhân!

Mấy người cung kính giơ tay lên cúi chào.

Mục Lương nghiêm túc nói về những việc cần chú ý về biên cảnh Hải Quan:

- Đây là biên cảnh Hải Quan mới, hình thức hoạt động vẫn giống như trước nhưng có vài điều cần phải lưu ý...

Đại An Ti và những người khác chăm chú lắng nghe, thường thường gật đầu tỏ vẻ đã biết, còn lấy sổ để ghi chép lại.

Mục Lương bình thản nói:

- Tạm thời chưa xây cáp treo ngắm cảnh, trước mắt cứ để bọn họ đi bộ vào thành.

-... Vâng.

Đại An Ti nghe vậy nhìn ra phía sau, tại vách đá cao ba ngàn mét kia có thể mơ hồ nhìn thấy một cầu thang dẫn lên trên.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Mặc dù cao một chút, nhưng tạm thời sẽ không có quá nhiều người tới đây, nửa tháng nữa mới có cáp treo, đến lúc đó có thể đưa cáp treo ngắm cảnh vào sử dụng.

Vị trí hiện giờ của Rùa Đen sẽ không có người qua lại, chờ sau khi tuyên bố lập quốc thì mới có thể hấp dẫn dòng người qua đây.

- Vâng.

Đám người Vệ Cảnh không có dị nghị, vội vàng gật đầu.

Mục Lương dặn dò:

- Mau chóng để nhân viên phục vụ làm quen với hoàn cảnh làm việc mới, sau này sẽ rất bận rộn.

- Vâng, xin thành chủ đại nhân hãy yên tâm.

Đại An Ti gật đầu thật mạnh.

- Ừm, các ngươi làm việc đi, ta còn có việc khác.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi bay lên không trung, đi về phía mặt đất Sơn Hải Quan.

Anh lơ lửng ở trước Sơn Hải Quan, có biên cảnh Hải Quan, tác dụng của Sơn Hải Quan đã nhỏ rất nhiều, hiện nay chỉ có thể làm con đường chính thức tiến vào vương quốc Huyền Vũ.

- Vậy thì đổi thành Phố Buôn Bán đi, thay đổi thành thành buôn bán Sơn Hải.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Anh bay qua Sơn Hải Quan, nhìn chăm chú vào Phố Buôn Bán dưới chân.

- Mục Lương, làm xong rồi à?

Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Hồ Tiên đứng ở trước Trân Bảo Lâu, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào anh.

- Chưa đâu.

Mục Lương đáp xuống trước mặt cô gái đuôi hồ ly.

- Kế tiếp là muốn cải tạo Phố Buôn Bán sao?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

- Ừm, bây giờ Phố Buôn Bán quá nhỏ, ta dự định xây thành buôn bán Sơn Hải, quy mô sẽ lớn hơn nơi đây gấp mấy lần.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hồ Tiên nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Thành buôn bán Sơn Hải sao, cái tên nghe rất tốt.

- Nếu quản lý thỏa đáng thì thành buôn bán Sơn Hải sẽ hút tiền tốt hơn cả Phố Buôn Bán trước đây.

Mục Lương bình thản nói.

Hồ Tiên nói với ánh mắt đầy mong đợi:

- Vậy ngươi cải tạo đi, ta nhìn.

- Được.

Trong mắt Mục Lương lộ ý cười.

Anh bay lên khỏi mặt đất, quan sát toàn bộ Phố Buôn Bán, ngay sau đó điều động năng lực di động tường thành Phố Buôn Bán ra phía ngoài, đồng thời bao trạm xe lửa gần đó vào Phố Buôn Bán, tương lai nơi đây cũng sẽ là trạm cuối của xe lửa ngắm cảnh.

Từ biên cảnh Hải Quan cưỡi cáp treo ngắm cảnh đến thành buôn bán Sơn Hải, sau đó từ nơi này đổi xe lửa, đi đến Chủ Thành hoặc Vệ Thành khác.

Đương nhiên, điều này cần xây dựng đường ray đi đến mỗi tòa Vệ Thành thì mới có thể thực hiện, không phải là chuyện muốn là làm được ngay.

Tường thành Phố Buôn Bán dịch chuyển ra phía ngoài làm nơi đây lớn hơn gấp mười lần, Úng Thành biến mất, trên tường thành có nhiều cổng, có thể tự do ra vào, đi đến những nơi khác ở vương quốc Huyền Vũ.

Quan sát từ không trung, bây giờ Phố Buôn Bán đã trống trải hơn nhiều, khu vực mới mở rộng không có bất cứ thứ gì, nhưng ngay sau đó Mục Lương lại thi triển năng lực ngưng tụ lưu ly, xây dựng ra từng hàng nhà lầu mới.

- Như vậy lớn hơn trước quá nhiều rồi.

Hồ Tiên không nhịn được líu lưỡi, cô đứng ở tầng cao nhất Trung tâm Huyền Vũ, nhìn khu vực mới được xây dựng thêm.

Nhưng cô vừa nghĩ tới tình hình kẻ xô người đẩy ở Phố Buôn Bán trước đó, nhất thời cảm thấy dường như cũng không phải rất lớn, thậm chí còn có thể lớn thêm một ít nữa, chỉ là sau này sẽ quản lý sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

- Thật sự cần tìm người giúp đỡ.

Hồ Tiên cảm thán một tiếng.

……………

Ầm ầm ầm ~~~

Mặt đất chấn động, càng ngày càng có nhiều nhà lầu lưu ly đột ngột mọc lên khỏi mặt đất.

Mục Lương vẫn lộ ra biểu cảm bình tĩnh, chỉ dùng hai giờ để xây lên một ngàn tòa nhà lầu cao thấp không đồng đều tại khu vực mới mở rộng.

- Chắc là đủ dùng rồi.

Anh thả tay xuống, nhìn quanh toàn bộ thành buôn bán Sơn Hải một vòng.

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, rơi vào tầng cao nhất Trung tâm Huyền Vũ.

- Vất vả cho ngươi.

Hồ Tiên uốn éo tiến lên nghênh đón.

Anh vươn tay ôm eo cô gái đuôi một cách tự nhiên, dịu dàng hỏi:

- Ngươi xem buôn bán thành bây giờ có nơi nào không thích hợp không, nói để ta sửa chữa.

- Vâng, ta xem một chút.

Hồ Tiên nâng hàng mi cong vút lên, trong mắt lộ ra ý cười đi tới ban công tầng cao nhất, cúi đầu quan sát mảng kiến trúc lớn ở phía dưới.

Cô nhìn từ con phố thứ nhất ra xa, suy nghĩ khi khách du lịch tiến vào thành Buôn Bán thì phần lớn sẽ đi bên nào.

Mục Lương quay đầu nhìn cô gái đuôi hồ ly, cô càng quyến rũ động lòng người hơn so với lúc vừa mới gia nhập thành Huyền Vũ.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, giơ tay chỉ về bên trái, quyến rũ nói:

- Mục Lương, phá hỏng một con đường ở bên đây đi, làm người tiến vào phải đi vòng, hấp dẫn khách hàng cho các cửa hàng phía sau.

- Được.

Mục Lương nhìn thoáng qua, giơ tay lên hơi chuyển động suy nghĩ, một bức tường lưu ly dày một mét đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Hồ Tiên chỉ về phía cửa ra trạm xe lửa, ưu nhã nói:

- Còn nơi đó nữa, ta muốn tạo một biển quảng cáo, trên cao lại lắp đặt một chiếc TV to, phát đoạn phim quảng cáo liên tục.

Mục Lương hơi nhướng mày, nhớ lại biển quảng cáo và màn hình quảng cáo đèn LED ở đầu đường phồn hoa ở kiếp trước, to như vậy dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

- Ý tưởng rất tốt, được rồi.

Anh mỉm cười gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận