Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2297: Hì Hì, Ta Đánh Ngã Cô Ấy Rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ba giờ trôi qua nhanh chóng.

- Số 158.

Binh sĩ canh gác hô to.

- Đến ngay!

Bên ngoài truyền tới một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cửa lều bị xốc lên, một thiếu nữ mặc áo dài tay bước vào trong, ánh mắt sáng quắc nhìn Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ, sau đó giơ tay nghiêm chào.

Nguyệt Phi Nhan liếc nhìn tư liệu trong tay, ngước mắt nói:

- Á Kỳ, mười bảy tuổi, cao một mét bảy.

- Đúng vậy.

Cô gái tên gọi là Á Kỳ gật đầu thật mạnh.

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nói:

- Ngươi là nữ nhân đầu tiên tham gia vòng phỏng vấn ngày hôm nay, ngươi xác định mình có thể chịu được cực khổ chứ?

- Đại nhân có thể thì ta cũng có thể.

Á Kỳ nghiêm túc nói.

Nguyệt Phi Nhan chống cùi chỏ trên bàn, nói:

- Không giống nhau nha, ngươi vẫn chưa tham gia huấn luyện, càng không phải là Giác Tỉnh Giả hay Biến Dị Giả.

Tuyển nhận nữ binh sẽ nghiêm khắc hơn, dù sao thì nếu các cô ấy ở trên chiến trường gặp chuyện không may thì sẽ bị áp lực lớn hơn nhiều.

- Đại nhân, ta rất mạnh.

Á Kỳ nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Thiếu nữ cao một mét bảy, mái tóc màu xanh được búi củ tỏi hai bên, thoạt nhìn xinh xắn và tràn đầy sức sống.

Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía nữ binh đứng bên cạnh, hơi nâng cằm nói:

- Như vậy đi, ngươi và cô ấy đấu một trận, nếu như có thể đánh ngã cô ấy thì ta sẽ lập tức cho ngươi trúng tuyển.

- Vâng!

Á Kỳ nghe vậy hai mắt sáng lên.

Nữ binh cung kính nói:

- Đại nhân, tuy rằng ta yếu nhưng cũng là cường giả cấp 1 đấy.

Hi Bối Kỳ nói không chút để ý:

- Không có chuyện gì đâu, đừng đánh cô ấy bị thương là được.

- Vâng.

Nữ binh giơ tay nghiêm chào, bước ra khỏi hàng và đi về phía Á Kỳ.

- Ngươi phải cẩn thận nha.

Á Kỳ nhắc nhở một câu.

- Đến đây đi.

Nữ binh bày ra tư thế chiến đấu, không hề buông lỏng cảnh giác chỉ bởi vì đối phương là nữ nhân.

Đôi mắt đẹp của Á Kỳ híp lại, trong nháy mắt cơ thể lập tức vọt tới trước.

Nữ binh cảm thấy kinh ngạc, tốc độ của đối phương còn nhanh hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ sáng lên, kinh ngạc nói:

- Thú vị đấy, không giống như người thường.

- Ai nha, ta nhìn lầm rồi.

Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan trợn tròn, nhìn động tác kế tiếp của thiếu nữ.

- Phanh ~~~

Tiếng vật nặng rơi xuống đất, chân của nữ binh trượt ngã, lập tức mất phương hướng ngã sõng soài trên mặt đất.

Á Kỳ đứng yên phủi tay, nhướng mày cười nói:

- Hì hì, ta đánh ngã cô ấy rồi nha.

…….

Đôi mắt đẹp của Hi Bối Kỳ trừng lớn nhìn về phía Á Kỳ, khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Nữ binh bò dậy, xấu hổ nói:

- Xin lỗi đại nhân, là do ta quá khinh địch.

- Cái gì gọi là khinh địch chứ, là ta vốn dĩ rất mạnh.

Á Kỳ cố nén không trợn trắng mắt.

Nguyệt Phi Nhan nhấc mắt lên, tròng mắt màu đỏ hiện lên tia sáng:

- Ngươi không phải là người bình thường.

- Ta đến từ đại lục cũ, mặc dù không phải Giác Tỉnh Giả nhưng lại thường xuyên đánh nhau với Vô Công nhà ta, cho nên thân pháp không thua kém cô ấy.

Á Kỳ vừa nói vừa chỉ về nữ binh đang lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

- Vô Công?

Hi Bối Kỳ kinh ngạc hỏi lại.

Á Kỳ giải thích:

- Đó là thú cưng mà ta nuôi, một con Thụ Yêu sáu màu.

Thụ Yêu là một loại hung thú cộng sinh với cây xanh, ngoại hình tương tự với nhân loại, nó có thể khống chế dây leo mọc ra trên người để công kích con mồi.

- Tại sao ngươi lại gọi Thụ Yêu sáu màu là Vô Công vậy?

Nguyệt Phi Nhan đột nhiên hỏi một câu.

Á Kỳ trừng mắt nhìn cô gái tóc đỏ, đáp:

- Bởi vì ta thích.

- Được rồi, ngươi thắng.

Nguyệt Phi Nhan co giật khóe miệng.

- Vậy ta thông qua vòng phỏng vấn rồi chứ?

Á Kỳ hỏi với ánh mắt mong đợi.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ liếc nhìn nhau, ghé sát thấp giọng thương lượng.

- Chúng ta có nên nhận cô ấy không?

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng hỏi.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt nói:

- Ta cảm thấy cô ấy rất có tiềm lực, nếu chịu khó bồi dưỡng sẽ trở thành một nữ binh rất mạnh mẽ.

- Vậy để cô ấy thông qua nhé?

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.

Hai người lại liếc nhau, dùng sự im lặng thay thế câu trả lời.

Nguyệt Phi Nhan ngồi thẳng người, nhìn về phía thiếu nữ đang nhìn mình với ánh mắt trông mong, chậm rãi nói:

- Thông qua, mười ngày sau tới nơi này, sẽ có người dẫn ngươi đi tham gia tập huấn tân binh.

- Hoan hô!

Á Kỳ hưng phấn hét to, kích động nhảy lên cao.

- Được rồi, ngươi im lặng một chút đi.

Hi Bối Kỳ vội vã giơ tay ngăn cản thiếu nữ.

- Vâng.

Á Kỳ vội vã đưa tay che miệng.

Nguyệt Phi Nhan cầm lấy con dấu rồi đóng xuống tài liệu của thiếu nữ, sau đó lại đưa trả cho Á Kỳ.

- Trở về đi.

Cô quơ quơ trang giấy trong tay.

- Vâng, cám ơn đại nhân.

Á Kỳ hưng phấn gật đầu, tiếp nhận tư liệu rồi nhảy nhót rời đi.

- Được rồi, người tiếp theo.

Nguyệt Phi Nhan cầm lấy phần tư liệu tiếp theo và lật xem.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng do Trà Thụ Sinh Mệnh toả ra dần dần biến đổi, vương quốc Huyền Vũ chậm rãi bước vào đêm tối.

- Bốp bốp ~~~

Nguyệt Phi Nhan vỗ tay đứng lên, duỗi người:

- Kết thúc rồi, trở về ăn cơm thôi.

- Ngày mai còn phải tiếp tục.

Hi Bối Kỳ ủ rũ cúi đầu.

Nguyệt Phi Nhan chống nạnh, nghiêm mặt nói:

- Lên tinh thần nào, không thể để Mục Lương thất vọng, chúng ta phải chiêu thêm nhiều tân binh mới được.

- Ừ, ngươi nói đúng.

Hi Bối Kỳ lên tinh thần.

Trải qua một ngày phỏng vấn, đã có 252 người thông qua phỏng vấn.

Hai cô gái tay nắm tay rời đi lều trại, khi trở lại cung điện ,khu Trung Ương thì các tiểu hầu gái vừa vặn chuẩn bị xong bữa tối, mùi thơm mê người khiến cho bụng của hai cô gái réo lên.

- Đói quá đi ~~

Nguyệt Phi Nhan buông tay ra, vội vã chạy vào nhà ăn.

- Đi rửa tay trước đã.

Nguyệt Thấm Lan đúng lúc lên tiếng.

- Vâng!

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, xoay người đi phòng bếp rửa tay.

Không lâu sau đó, ngoại trừ Hồ Tiên thì các cô gái khác thường ở tại cung điện đều tề tụ trong nhà ăn.

Hi Bối Kỳ nhấp một miếng canh nóng, ngây thơ nói:

- Không biết bây giờ Mục Lương và những người khác đang làm cái gì?

- Hỏi hắn thì sẽ biết thôi.

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên lên tiếng.

- Cũng đúng, mang Trùng Cộng Hưởng lại đây đi.

Ny Cát Sa thanh thúy nói rồi nhìn về phía tiểu hầu gái.

Khoé môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, nói:

- Không cần đâu, chúng ta sẽ gọi video với Mục Lương.

- A, video? Chẳng lẽ giống như phát sóng trực tiếp sao?

Hi Bối Kỳ nghe được lời này, đôi mắt đẹp của cô sáng lên.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ừm, kỹ thuật này đã hoàn thiện rồi, chúng ta có trực tiếp truyền hình ảnh, chỉ cần bên Mục Lương mở điện thoại là có thể gọi video.

Có kinh nghiệm của mấy lần phát sóng trước đây, kết hợp các ma cụ và linh khí khác nhau, gọi video đã không thành vấn đề.

- Ta lập tức đi chuẩn bị.

Ba Phù thanh thúy nói.

- Đi đi.

Hi Bối Kỳ phất tay thúc giục.

- Vâng.

Ba Phù vội vã rời đi nhà ăn.

Hơn mười phút sau, tiểu hầu gái hì hục mang máy chiếu và màn hình vào nhà ăn, nhắm ngay đám người Nguyệt Thấm Lan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận