Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 819: Cải Tạo Thành Phi Điểu



Không chỉ là vì vị trí địa lý mà còn bởi vì sức lao động.

Nếu như xây căn cứ trung chuyển ở thành Phi Điểu, như vậy dân chúng nơi đây chính là sức lao động có sẵn, có thể hỗ trợ trồng trọt rau xanh.

- Được.

Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu, xây căn cứ trung chuyển ở đây cũng khá tốt, địa bàn quen thuộc dễ xử lý hơn.

- Trước đó ta muốn các ngươi phối hợp ta hoàn thành một việc.

Mục Lương đứng lên, cất bước đi tới trước mặt Hạ Khoa Phu.

- Chuyện gì?

Hạ Khoa Phu sửng sốt, nói xong muốn đứng dậy.

- Ngươi cứ ngồi đi.

Mục Lương đặt tay lên vai Hạ Khoa Phu, đè lão ngồi trở lại ghế.

Ngay sau đó, Lĩnh vực Im lặng bao phủ toàn bộ phòng tiếp khách.

Đôi mắt của Hạ Khoa Phu mở to, tinh thần có chút hoảng hốt.

Mục Lương vươn tay chậm rãi đặt lên trên trán lão.

Tiếp theo Hạ Khoa Phu cảm thấy trán nhói lên một cái, ngay sau đó trong đầu xuất hiện thêm một hình vẽ vô hình, loại cảm giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

Một giây sau, Lĩnh vực Im lặng biến mất, âm thanh lại quay về.

Hạ Khoa Phu lấy lại tinh thần, sự mờ mịt trong mắt lão đã hoàn toàn tan biến.

- Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ta không nghe được bất kỳ âm thanh nào?

Hạ Lạc ngạc nhiên hỏi.

- Không có việc gì đâu, ngươi thả lỏng đi.

Hi Bối Kỳ trấn an.

- Tốt, tiếp theo chúng ta cần cải tạo thành Phi Điểu một chút.

Mục Lương quay người muốn rời khỏi.

- Cải tạo thành Phi Điểu?

Hạ Khoa Phu sửng sốt lên tiếng.

Lão không rảnh lo hỏi vừa mới xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng lên đuổi theo Mục Lương ra bên ngoài.

- Mục Lương, tại sao ngươi lại muốn cải tạo thành Phi Điểu?

Ly Nguyệt đi theo hỏi.

- Cho nó chân chính trở thành căn cứ trung chuyển mà thôi.

Mục Lương thuận miệng trả lời.

Mọi người đi ra ngoài, dưới ánh mắt chăm chú của Hạ Khoa Phu, Mục Lương bay lên không trung, giơ tay chạm vào bức tường lưu ly.

Ngay sau đó, bức tường lưu ly ngăn cách bão cát phân giải rồi biến mất, bão cát lập tức bao phủ thành Phi Điểu.

- Tại sao bức tường lưu ly biến mất rồi?

Dân chúng trong thành kinh ngạc lên tiếng, vội vàng lấy ống tay áo bịt miệng mũi lại, tránh hít phải cát bụi.

Không bao lâu, một bức tường lưu ly mới xuất hiện, nó có đường kính ba ngàn mét, bao phủ toàn bộ thành Phi Điểu và phạm vi xung quanh.

Bức tường lưu ly cực lớn khiến tất cả mọi người nhìn ngây người, bão cát đã hoàn toàn bị chắn ở bên ngoài, thậm chí tiếng hạt cát va đập vào bức tường lưu ly cũng đã nhỏ hơn rất nhiều.

……….

Trên không, Mục Lương thu tay lại, ngắm nhìn xung quanh một vòng.

Bức tường lưu ly giống một cái chén cực lớn, úp ngược thành Phi Điểu ở bên trong.

Chỗ cao nhất của bức tường còn cao hơn tầng thứ hai thành Phi Điểu cả trăm mét, chừa đủ không gian để cho Phi Điểu cất cánh và đáp xuống.

Anh còn đục vài lỗ trên bức tường lưu ly để thuận tiện cho Phi Điểu ra vào.

- Kích cỡ như vậy chắc đã đủ rồi.

Mục Lương hài lòng gật đầu.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt anh xuyên qua bức tường pha lê, thấy được cát vàng đầy trời.

- Trời sắp tối rồi.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm, phải xây xong căn cứ trung chuyển trước khi trời tối mới được.

Anh trở lại thành tầng hai thành Phi Điểu, bọn người Hạ Khoa Phu vội vàng xông tới.

- Mục Lương các hạ, cải tạo đã kết thúc rồi à?

Hạ Lạc tò mò hỏi.

Hạ Khoa Phu nhẹ nhàng vỗ vai của con gái, dịu dàng dặn dò:

- Hạ Lạc, sau này phải gọi là Mục Lương đại nhân.

- Vâng...

Hai má của Hạ Lạc phồng lên như bánh bao, ngoan ngoãn gật đầu.

- Cải tạo chỉ mới vừa bắt đầu, cần phải sửa đổi thêm một chút chi tiết nữa.

Mục Lương cong môi cười.

Đôi mắt đen láy của anh thâm thúy, nhấc chân đạp về phía trước.

Ầm ầm...

Phi Điểu Thạch Phong bắt đầu chấn động, cả ngọn núi bắt đầu di động, lệch khỏi vị trí ban đầu, bắt đầu di động về phía biên giới bức tường lưu ly.

Việc này là để mở rộng không gian bên trong tường, nhường ra một mảng đất lớn.

- Chuyện gì vậy?

Hạ Lạc hoảng sợ nhảy dựng, vội vàng giương cánh bay lên không trung.

Khi cô ấy nhìn thấy Phi Điểu Thạch Phong di động, sự kinh ngạc trên mặt cô ấy càng ngày càng tăng lên.

- Thành đang di chuyển!

Tròng mắt của Hạ Khoa Phu co rụt, trong lòng lão chấn động không thôi.

Ầm ầm!!

Theo một tiếng vang trầm, Phi Điểu Thạch Phong ngừng di động nhưng quá trình biến hóa vẫn còn tiếp tục.

Tường thành cao vút đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, bao vây thành Phi Điểu ở bên trong.

Tường thành có độ cao ngang bằng căn cứ trung chuyển ở thành Phượng, đồng dạng đều cao năm mươi mét, rộng hai mươi mét, mặt ngoài bị lưu ly bao phủ.

- Cả tòa thành đã bị bao lại.....

Trong lòng Hạ Nạp Ân rung chuyển dữ dội.

- Mục Lương muốn làm gì vậy?

Hi Bối Kỳ chớp đôi mắt màu vàng óng, có chút không hiểu thao tác của Mục Lương.

- Chắc muốn cải tạo thành Phi Điểu thành khu vực giao dịch đối ngoại.

Ly Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói suy đoán của mình.

- Thì ra là như vậy....

Hi Bối Kỳ quay đầu lẩm bẩm một câu.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, tường vây mới dâng lên ở giữa bức tường lưu ly, ngăn cách thành Phi Điểu và mảnh đất trống lớn.

Trong dự định của Mục Lương, thành Phi Điểu sẽ được cải tạo thành khu giao dịch đối ngoại.

Khoảng đất lớn phía sau tường vây sẽ được dùng làm khu gieo trồng.

Hạ Khoa Phu quay người lại, nhìn về phía đằng sau Phi Điểu Thạch Phong, hắn có thể thấy mặt đất bằng phẳng và bao la.

- A Thanh, đi chuyển đồ vật đến đây.

Mục Lương không hề quay đầu lại mà ra lệnh.

- Vâng.

A Thanh cung kính lên tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi thành Phi Điểu.

Mục Lương nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình anh bay lên không trung, đáp xuống tường vây.

Anh giơ tay lên, lưu ly từ lòng bàn tay khuếch tán ra ngoài, nối liền tường vây và bức tường lưu ly lại với nhau, tạo thành một bức tường lưu ly dày đến ba mét.

Mặt ngoài lưu ly bắt đầu trở nên mờ ảo, ngăn cách ánh mắt bên ngoài.

Đứng ở tầng hai thành Phi Điểu đã không thể thấy rõ khu gieo trồng, càng không cách nào cưỡi Phi Điểu tiến vào nơi đó.

- Hoàn toàn tách biệt rồi.

Hạ Lạc bay đến trước bức tường lưu ly, giơ tay gõ nhẹ một cái, phát hiện lưu ly vô cùng cứng rắn.

Mục Lương đáp xuống mặt đất lần nữa, cất bước băng qua cổng vòm, đi vào khu gieo trồng.

- Chúng ta cũng đi qua đó thôi.

Ly Nguyệt nhìn về phía cô gái tóc đỏ.

- Ngươi nắm chắc, đừng buông tay.

Nguyệt Phi Nhan dịu dàng nhắc nhở.

Cô giơ tay ấn lên tinh thạch hung thú trước ngực, cánh của Khôi Giáp Chu Tước lập tức giang ra.

Cô gái tóc bạc nắm tay của Nguyệt Phi Nhan, bị kéo bay về phía lối vào khu trồng trọt.

- Chờ ta một chút!

Hi Bối Kỳ thanh thúy hô một câu, vội vàng giương cánh đuổi theo.

- Phụ thân đại nhân, chúng ta cũng đến đó xem đi.

Hạ Lạc đuổi theo không chút do dự.

Bốn cặp cánh lông vũ của Hạ Khoa Phu nhẹ nhàng chấn động, nhanh chóng đi theo mọi người.

Trong khu trồng trọt, Mục Lương đã xây dựng hai dãy nhà lầu, xem như là nơi ở của các công nhân.

Ở vị trí trung tâm của khu gieo trồng, Mục Lương vận dụng năng lực đào ra một cái hố to sâu hai mươi mét, đường kính rộng năm mươi mét.

Nơi đây sẽ là chỗ sinh sống của Thủy Tinh Ngư, đồng thời là nguồn nước của toàn bộ căn cứ trung chuyển.

Đám người Ly Nguyệt đi tới gần, lập tức hiểu rõ Mục Lương muốn làm gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận