An Ngộ chẳng thể ngờ, có một ngày mình lại xuyên không vào một trò chơi. Nơi cô đặt chân là một hòn đảo mà ai nấy đều cần cù chăm chỉ, lạc quan thuần phác, chuyên tâm làm nông chăn nuôi. Và rồi, cô quyết định...
Mở quán trà sữa đầu tiên trên khắp hòn đảo này!
Hệ thống: [Ai có ước mơ cũng đều đáng nể! Bản hệ thống có thể cung cấp các loại hỗ trợ như cho thuê mặt bằng, trang thiết bị, công cụ, nguyên liệu thực phẩm, v.v. Xin hỏi ký chủ có nhu cầu vay vốn không ạ?]
An Ngộ (nghiến răng): [Vay thì vay!]
“Cho một ly milkshake dâu tây!”
“Tôi muốn một sandwich phô mai thịt xông khói và một ly trà sữa trân châu đường đen!”
“Trà chiều quả nhiên vẫn phải là Tiramisu mới chuẩn!”
...
Tiền đồng leng keng rót vào túi, An Ngộ vui vẻ kiểm kê doanh thu trong ngày.
Hôm nay lại là một ngày bội thu! Vài ngày nữa thôi là có thể trả hết khoản vay đầu tiên rồi!
Hệ thống: [Ký chủ ơi, cô xem mặt bằng này có phải vẫn chưa đủ lớn không? Bàn ghế bài trí còn chưa đủ sang trọng lộng lẫy ư? Hay là vay thêm đi! Bản hệ thống đều có thể đáp ứng hết cho cô!]
An Ngộ: [Tới luôn!]
Đảo Vong Ưu mới đón một vị bá tước lãnh chúa, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy, tính tình lạnh lùng. Mọi người đều đang đồn đoán không biết vị lãnh chúa mới này có dễ sống chung không, chỉ riêng An Ngộ là chẳng mảy may hứng thú.
An Ngộ: "Anh lại đến đây làm gì?"
Lancelot (vẻ mặt vô tội): "Cô chủ ơi, đói đói, cơm cơm."
Lưu ý khi đọc.
Truyện ẩm thực, kinh doanh, có rất nhiều thiết lập riêng. Vì đây là lần đầu tác giả viết thể loại này nên có thể sẽ có vài lỗi nhỏ. Nếu các bạn phát hiện, mong hãy nhẹ tay với tác giả gà mờ này. Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ!
Tóm tắt một câu: Hệ thống ngày nào cũng dụ tôi vay tiền.
Ý tưởng truyện: Quan điểm sống tích cực, luôn cầu tiến.