Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 550: Chúng Ta Không Có Đủ Tinh Thạch Hung Thú

Ba người đi vào Khu Vực Trung Ương, tiếp tục bị choáng váng bởi toàn cảnh thực vật xanh, sau đó mọi người nhìn thấy con sông uốn lượn, suýt nữa lên tiếng kinh hô.
Thành Tương Lai không có nguồn nước, tất cả nước sạch đều dựa vào việc giao dịch với thương nhân hành hoang.
Thương nhân hành hoang phải đi rất xa để tìm kiếm và giao dịch nước, bởi vì vậy mà giá giao dịch nước luôn ở mức cao.
Trưởng lão Phong chớp mắt, trên lưng Man Thú Hoang Cổ có nguồn nước?
Hoặc thành Huyền Vũ có linh thú thần kỳ giống như Thủy Tinh Ngư?
Sau mười phút, bốn người tới trước cung điện.
Hồ Tiên dẫn ba người tới phòng khách, dặn dò hầu gái bưng trà và điểm tâm tới, sau đó xoay người đi tìm Mục Lương.
Trong thư phòng, Mục Lương đang trò chuyện với Ly Nguyệt.
- Khanh khách...
Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn, ôn hòa nói:
- Ngươi phân phó người giả dạng thành thương nhân hàng hoang vào thành Tương Lai truyền bá Phố Buôn Bán.
- Được.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu.
Cô hiểu rõ, làm như vậy là vì để hấp dẫn mọi người tới giao dịch ở Phố Buôn Bán, chỉ cần có nhóm người thứ nhất tiến vào, tiếp theo không phải lo lắng không ai dám tới.
- Nhớ là phải tiếp tục thu thập tin tức về thành Sơn.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ta nhớ rồi.
Ly Nguyệt thanh thúy đáp.
- Tới đây.
Anh cong ngón tay ngoắc ngoắc.
Khuôn mặt xinh đẹp dưới khăn che mặt của cô gái tóc trắng ửng đỏ, cô chậm rãi đi tới bên cạnh anh, sau đó bị anh ôm vào lòng.
Mục Lương gỡ khăn che mặt của cô gái tóc trắng, giơ tay chạm nhẹ vào hoa văn màu đỏ tươi trên mặt cô.
Hàng mi mảnh dài của Ly Nguyệt hơi run rẩy, cảm thụ lòng bàn tay ấm nóng trên mặt.
- Cho ta thời gian, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.
Mục Lương bảo đảm.
- Ừ, ta tin ngươi.
Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt lập loè một tia sương mù.
Cộc cộc cộc...
- Mục Lương, ta vào đây.
Cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói quyến rũ của Hồ Tiên truyền vào.
Ly Nguyệt lập tức thanh tỉnh, cô giơ tay vỗ vào mảnh giáp trước người, nhanh chóng tiến vào trạng thái ẩn thân.
Mục Lương hơi cau mày, tại sao cô ấy lại phản xạ có điều kiện như vậy?
Cót két...
Cửa thư phòng bị đẩy ra.
Hồ Tiên bước vào thư phòng, tươi cười nói câu đầu tiên:
- Mục Lương, mười vạn tinh thạch hung thú tới cửa.
- Người của thành Tương Lai đến rồi à?
Mục Lương lập tức hiểu được ẩn ý của Hồ Tiên.
- Ừ, là một lão già được gọi là trưởng lão Phong.
Ánh mắt của Hồ Tiên hàm chứa ý cười.
- A?
Đôi mắt đỏ rực của nàng híp lại, nàng phát hiện quần áo trên người Mục Lương có gì đó không đúng, có vẻ quá mức bó sát.
- Thế nào?
Anh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn.
- Không có gì.
Trái tim của Hồ Tiên đập hụt một nhịp, tinh thần có chút hoảng hốt.
Mục Lương cảm thấy trọng lượng trên chân biến mất, cô gái tóc trắng đã lén rời đi.
- Được rồi, chúng ta đi gặp bọn họ.
Mục Lương đứng dậy, vuốt phẳng nếp gấp trên áo.
Hai người rời khỏi phòng làm việc.
Hồ Tiên đi phía sau, thuận tay đóng cửa thư phòng lại.
- Mục Lương, trong thư phòng còn có người khác phải không?
Giọng nói quyến rũ của Hồ Tiên vang bên cạnh lỗ tai anh.
- Không có.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
- Vậy à...
Hồ Tiên cười một tiếng, trên mặt vẫn giữ sự trêu chọc.
Mục Lương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có ý định giải thích, có đôi khi trực giác của phụ nữ thật là đáng sợ.
Cung điện, bên trong phòng tiếp khách.
Trưởng lão Phong nhìn chằm chằm ly nước trà màu xanh nhạt trước mặt, nhưng không hề chạm vào nó.
Giả Lỗ cũng ngồi thẳng lưng, hai mắt nhìn về phía cửa phòng khách, chờ đợi thành chủ thành Huyền Vũ đến.
A Đát Trúc nâng ly trà lên rồi ngửi một hơi, mùi trà nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi.
Cô ta do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt chén trà xuống, không có tùy tiện uống.
Trên bàn còn có một mâm thịt nướng và trái cây thập cẩm.
Ba người ngửi mùi thơm dụ người, nhẫn nhịn không giơ tay cầm lấy.
Đạp đạp đạp...
Tiếng bước chân truyền đến.
- Đại nhân Mục Lương.
Bên ngoài phòng khách, Vệ Ấu Lan hơi khom lưng.
Trưởng lão Phong, A Đát Trúc và Giả Lỗ nghe vậy nghiêm mặt nhìn về phía cửa.
Một khuôn mặt trẻ tuổi tiến vào tầm mắt của ba người, Mục Lương và Hồ Tiên đi vào phòng khách, bước tới chủ vị.
Tiểu hầu gái nhanh chóng bưng trà nóng đặt lên bàn, sau đó ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Trưởng lão Phong co rụt tròng mắt, kinh ngạc vì Mục Lương quá trẻ, hơn nữa lão lại không thể nhìn thấu đối phương.
Hồ Tiên đưa tay ra hiệu, kiều mị nói:
- Vị này chính là thành chủ thành Huyền Vũ của chúng ta: đại nhân Mục Lương.
Cô nâng đôi mắt đỏ rực lên rồi liếc nhìn trưởng lão Phong.
- Phong Vũ.
Trưởng lão Phong hạ giọng nói tên của mình.
Mục Lương nhấp ngụm trà nóng, biết rõ còn cố hỏi:
- Các vị tìm ta là có chuyện gì vậy?
Phong Vũ ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, trầm giọng nói:
- Chúng ta đến đây là vì Chí Hải.
- Chí Hải?
Mục Lương nói vẻ mặt không cảm xúc.
Giả Lỗ giải thích:
- Chính là vị bị chôn trong đất.
- Các ngươi tới đây là muốn chuộc lão về à?
Hai tay Mục Lương giao nhau, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Phong Vũ ngước mắt trầm giọng hỏi:
- Mục Lương các hạ, Chí Hải đã phạm lỗi gì?
- Lão muốn giết người của ta.
Mục Lương đạm mạc đáp.
Phong Vũ khàn khàn nói:
- Các hạ, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó.
- Lão đã phạm sai lầm rồi.
Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.
Phong Vũ yên lặng trong phút chốc, chậm rãi hỏi:
- Các hạ cứ nói thẳng, phải làm thế nào thì ngươi mới chịu thả lão ra.
- Mười vạn khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, ta sẽ thả lão.
Đôi mắt đen láy của Mục Lương trở nên thâm thúy.
- Không thể nào!
Trong mắt Phong Vũ thoáng qua một tia hàn quang, hiển nhiên đã bị hù dọa bởi cái giá này.
A Đát Trúc và Giả Lỗ cũng bị giật mình, trưởng lão Chí có giá cao như vậy?
- Vậy thì tiễn khách.
Mục Lương đưa mắt nhìn Hồ Tiên.
- Được.
Hồ Tiên liếc nhìn anh, nhàn nhạt đứng dậy.
- Chờ đã.
Phong Vũ vội vàng lên tiếng.
- Còn có chuyện gì à?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
- Mười vạn khối tinh thạch hung thú quá nhiều, chúng ta không có đủ.
Phong Vũ trầm giọng nói.
- Thiếu một viên cũng không được.
Mục Lương dựa lưng về phía sau, đầu ngón tay chạm vào chén trà, bày ra tư thái không thể thương lượng.
Giao dịch chủ yếu của thành Tương Lai là linh khí và tài liệu hung thú, số lượng tinh thạch hung thú chắc chắn cao hơn mười vạn.
Phong Vũ thầm mắng một tiếng, không phải là thành Tương Lai không lấy ra được mười vạn khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, chỉ là lão không nỡ bỏ ra.
Lão thấp giọng mắng câu:
- Tên Chí Hải khốn kiếp này...
- Trưởng lão Phong.
Giả Lỗ nhỏ giọng nhắc nhở.
- Câm miệng.
Phong Vũ dựng râu trừng mắt.
Khóe mắt của Giả Lỗ giật giật, rất muốn tát cho mình một cái, tại sao hắn lại muốn lẫn vào chuyện này chứ.
- Các hạ, hãy nể mặt thành Tương Lai lần này, sau này ngươi cần chế tạo linh khí cao cấp thì ta có thể giảm giá... Không, có thể chế tạo miễn phí.
Trưởng lão Phong nhìn về phía Mục Lương, giọng nói thành khẩn rất nhiều.
- Khanh khách...
Hồ Tiên không khỏi che miệng cười một tiếng.
Trên mặt Mục Lương hiện lên vẻ cổ quái, bất đắc dĩ nhìn Hồ Tiên đang cười cong mắt.
- Các hạ, chuyện này có gì buồn cười sao?
Trưởng lão Phong cau mày hỏi.
- Linh khí cao cấp mà thôi, thành Huyền Vũ chúng ta có thể tự chế tạo.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận