Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1608: Mục Lương Thật Sự Không Thích Ta Sao?

Bên ngoài thư phòng, Bạch Sương giơ tay, do dự có nên gõ cửa hay không.

- Không biết bây giờ Mục Lương có còn bận rộn không?

Cô cắn môi dưới, do dự không dám gõ cửa.

Cộp cộp cộp~~~

Bạch Sương còn chưa kịp nghĩ kỹ thì cô gái cột tóc hai chùm đã đi tới gần.

- A, tại sao ngươi vẫn còn ở cung điện?

Vưu Phi Nhi nhìn thấy cô gái tóc tím, sửng sốt một chút.

Trong khoảng thời gian qua, cô vẫn luôn ở Sở Nghiên Cứu, với Y Xà làm nghiên cứu, cho nên không biết Bạch Sương đã trở lại.

- Ta mới đến hai ngày trước.

Bạch Sương nhỏ giọng giải thích.

- Thì ra là như thế.

Vưu Phi Nhi bừng tỉnh, quay đầu, hồn nhiên hỏi:

- Ngươi đến tìm Mục Lương à?

- Ừ.

Ánh mắt của Bạch Sương có chút lấp lóe.

- Vậy thì đi vào đi.

Vưu Phi Nhi lẩm bẩm một câu, vươn tay đẩy cửa thư phòng rồi bước vào.

Bạch Sương chớp chớp đôi mắt màu vàng tím, trực tiếp như vậy sao?

Cô vẫn còn do dự cho nên không đi vào cùng với cô gái cột tóc hai chùm, mà là quyết định đợi cô ấy đi rồi lại vào.

- Hô ~~~

Bạch Sương hít sâu mấy hơi, dựa vào tường yên tĩnh chờ đợi.

Trong thư phòng, Mục Lương đặt bút trên tay xuống, buồn cười nhìn cô gái cột tóc hai chùm.

Mỗi lần cô ấy tới đều không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

- Mục Lương, ngươi đang bận sao?

Vưu Phi Nhi hơi cụp mắt xuống.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Không sao, có chuyện gì thế?

- Không có việc gì thì không thể tới sao?

Vưu Phi Nhi bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm, lung lay bình lưu ly trong ngực, hồn nhiên nói:

- Bí dược trị liệu Hư Quỷ Cảm Nhiễm đã có tiến triển rồi.

- Thật sao?

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.

- Lần này hiệu quả của bí dược tốt hơn trước rất nhiều, không thua kém hiệu quả chữa trị của Nước Mắt Thiên Sứ cấp 7.

Đôi mắt đẹp của Vưu Phi Nhi tỏa sáng.

Mục Lương sửng sốt một chút, sau đó tiếc nuối nói:

- Như vậy à, ta cho là có thể triệt để chữa trị Hư Quỷ Cảm Nhiễm rồi.

- Nào có dễ dàng như vậy.

Vưu Phi Nhi nghiêm túc nói:

- Cho ta thời gian hai năm, chắc có thể nghiên cứu ra bí dược hoàn toàn chữa trị Hư Quỷ Cảm Nhiễm!

- Ừ, đừng nóng vội, ngươi cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ta không mệt.

Vưu Phi Nhi lắc đầu nhỏ.

Cô móc một tờ giấy được gấp lại từ trong túi ra, nói:

- Mục Lương, đây là công thức điều chế bí dược mới, dược thảo trên đó đều là trồng với số lượng lớn, sản xuất đại trà chắc sẽ không khó.

Mục Lương tiếp nhận trang giấy rồi mở ra, công thức điều chế bí dược mới rất phức tạp, chỉ tính phần thảo dược để dùng thôi đã có rất nhiều rồi.

- Được rồi, ta sẽ sắp xếp người sản xuất hàng loạt.

Anh gật đầu, thu lại công thức điều chế.

Trong thành Huyền Vũ còn có rất nhiều người bị lây nhiễm Hư Quỷ Cảm Nhiễm, cần được điều trị thêm.

- Những nghiên cứu khác còn không có tiến triển.

Vưu Phi Nhi có chút ngượng ngùng nói.

- Đừng nóng vội, nào, tới đây.

Mục Lương đưa tay ra hiệu.

Cô gái cột tóc hai chùm nghe vậy đi lên trước, vẫn cúi đầu không dám đối mặt với Mục Lương.

- Tại sao lại không mang giày nữa rồi?

Mục Lương bế Vưu Phi Nhi ngồi lên đùi mình, vươn tay giữ lấy đôi chân trần của cô.

Vưu Phi Nhi nhanh chóng chớp mắt, lông mi mảnh dài không ngừng run rẩy, nhỏ giọng nói:

- Ta đi gấp quá, quên mất...

Trên thực tế, cô cố ý không mang giày, như vậy mới có thể khiến Mục Lương chú ý, những lần trước cũng là như vậy, xem như là một mưu kế nho nhỏ của cô gái tóc vàng.

- Chậm trễ vài phút cũng không ảnh hưởng.

Mục Lương vươn tay búng vào trán cô gái tóc vàng.

Vưu Phi Nhi đỏ mặt, hồn nhiên nói:

- Lần sau ta sẽ nhớ kỹ.

Mục Lương cười khẽ một tiếng, nói:

- Lần trước ngươi cũng nói như vậy.

- Lần sau sẽ không.

Vưu Phi Nhi liên tục đảm bảo.

- Ta lại tin ngươi thêm lần này, nếu lần sau không mang giày thì phạt ngươi không thể tiến vào Sở Nghiên Cứu một tháng.

Mục Lương nói nửa đùa nửa thật.

- Không được!

Đôi mắt vàng của Vưu Phi Nhi mở to, phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía Mục Lương.

Cô và Mục Lương bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen trong suốt kia khiến cô gái tóc vàng đỏ mặt.

- Cuối cùng cũng dám nhìn ta rồi.

Mục Lương vươn tay bóp nhẹ cằm của cô gái mơ hồ.

- Ta vẫn luôn dám.

Gương mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi nhanh chóng đỏ lên.

Anh không nhịn được bật cười, không có vạch trần cô ấy.

Trước cửa thư phòng, Bạch Sương do dự không tiến vào, cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng lạnh một nửa.

Vưu Phi Nhi chợt nhớ tới cái gì đó, nhỏ giọng nói:

- Mục Lương, Bạch Sương vẫn còn đợi ở trước cửa.

- Vậy thì để cho cô ta vào đi.

Mục Lương thuận miệng nói.

Ngoài cửa, Bạch Sương nghe thấy lời nói của anh, do dự một chút, cuối cùng vẫn cất bước đi vào thư phòng.

Vưu Phi Nhi đã đứng lên, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy thần sắc ngượng ngùng.

Mục Lương nhìn cô gái mơ hồ, cảm thán một câu da mặt thật mỏng.

- Mục Lương, ngươi đang bận sao?

Bạch Sương nắm vuốt ống tay áo, có chút khẩn trương.

- Không sao, có chuyện gì vậy?

Anh nhìn Bạch Sương với ánh mắt bình tĩnh.

Bạch Sương nhìn về phía anh, tò mò hỏi:

- Mấy ngày trước, ta đến Tiểu Thành xem phim điện ảnh, ta rất tò mò không biết phim được làm như thế nào.

- Dùng ma cụ cao cấp.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Loại ma cụ cao cấp nào?

Trong mắt Bạch Sương lộ vẻ kinh ngạc.

Mục Lương mỉm cười nhìn cô gái tóc tím, ánh mắt mang theo vài phần nghiên cứu.

- Không tiện nói sao?

Bạch Sương chớp mắt.

- Đúng vậy.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

- Ra là vậy…...

Lúc này, Bạch Sương mới chợt nhận ra gì đó, cô hốt hoảng giải thích:

- Ta chỉ tò mò mà thôi, không có ý gì khác.

- Không có việc gì.

Mục Lương cười nhạt một tiếng, không thèm để ý.

Trong lòng Bạch Sương thầm than một tiếng, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Ta đi ra ngoài trước.

Cô tìm chủ đề thất bại, lại không thể có một cuộc trò chuyện tốt.

- Được.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Bạch Sương xoay người rời đi thư phòng, sau khi đóng cửa phòng thì thở dài một hơi.

- Mục Lương thật sự không thích ta sao?

Cô cắn môi, trong lòng buồn bực không thôi.

Cộp cộp cộp ~~~

Cô trở lại chính sảnh và đụng phải tiểu hầu gái Ba Phù.

- Ba Phù, ta đẹp không?

Bạch Sương không khỏi lên tiếng hỏi.

Ba Phù chớp chớp đôi mắt màu xanh lục, ngây thơ nói:

- Tiểu thư Bạch Sương rất xinh đẹp nha.

Đôi mắt của Bạch Sương sáng lên, truy hỏi:

- So với Vưu Phi Nhi thì ai đẹp hơn?

Khi hỏi câu này, trong thâm tâm cô biết rằng mình đã trở nên thiếu tự tin..

- So với tiểu thư Vưu Phi Nhi sao…..?

Ba Phù nghiêm túc quan sát dáng dấp của Bạch Sương.

Cô không muốn đắc tội Bạch Sương, nên quay đầu suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi là đáng yêu, tiểu thư Bạch Sương là xinh đẹp, mỗi người mỗi vẻ.

Bạch Sương nghe vậy thì khóe môi giương lên, nhặt lại lòng tự tin.

- Ngươi cũng rất đáng yêu.

Cô cười tươi như hoa nói.

- Thật sao?

Gương mặt xinh đẹp của Ba Phù ửng đỏ.

Bạch Sương hít một hơi thật sâu, quyết định đến Phố Buôn Bán mua vài bộ quần áo, cô phải ăn mặc đẹp hơn nữa, như vậy mới có thể thu hút sự chú ý của Mục Lương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận