Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 587: Vui Lòng Quay Lại Vào Ngày Mai

Lộc cộc lộc cộc...
Lúc này thì bụng của cô ấy kêu lên, lại đói nữa rồi.
Mỗi lần Thái Khả Khả sử dụng năng lực đều sẽ tiêu hao một số nhiệt lượng lớn, cho nên cô ấy cần ăn rất nhiều sau mỗi lần biến thân.
Nguyệt Thấm Lan tươi cười như hoa nói:

- Nếu gia nhập vào thành Huyền Vũ thì ngươi có thể đến Phố Buôn Bán để ăn mỹ thực bất cứ lúc nào.

- Đúng là như vậy, nhưng một bữa cơm ở đó quá mắc.
Thái Khả Khả nhỏ giọng thầm thì.
- Yên tâm đi! Chỉ cần gia nhập vào thành Huyền Vũ, ngươi sẽ được ăn no chỉ với một đồng Huyền Vũ, hơn nữa mùi vị còn không hề thua kém Mỹ Thực Lâu.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nói.
- A, ngươi nói thật sao?
Thái Khả Khả lập tức lên tinh thần.
Cô ấy nhớ vừa rồi đối phương có nói, nếu gia nhập vào thành Huyền Vũ thì ít nhất mỗi tháng sẽ có hai trăm đồng Huyền Vũ.
Hai trăm đồng Huyền Vũ nghĩa là cô ấy có thể tới Mỹ Thực Lâu ăn hai trăm lần!
- Hai trăm lần.
Thái Khả Khả cảm thấy có chút choáng váng.
- Đây là phúc lợi đặc biệt nha.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu tràn ngập dụ hoặc.

- Ta đồng ý gia nhập.
Thái Khả Khả đã bị choáng váng bởi một núi phúc lợi, mơ mơ hồ hồ đồng ý gia nhập thành Huyền Vũ.
Thật sự là bọn họ cho rất nhiều.
Nguyệt Thấm Lan cười, trong lòng cảm thán một tiếng, đứa nhỏ này có chút ngây thơ.

- Hoan nghênh ngươi gia nhập vào thành Huyền Vũ.
Cô vươn tay ra.
Thái Khả Khả bắt chước động tác của cô, vươn tay ra nắm tay của đối phương.

- Ta quên hỏi, sau khi gia nhập vào thành Huyền Vũ thì ta cần làm những gì?
Thái Khả Khả tò mò hỏi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Công việc của ngươi sẽ do Mục Lương sắp xếp.

- Mục Lương là ai?
Thái Khả Khả nghiêng đầu sang một bên.
Nguyệt Thấm Lan quay người ngồi trở lại vị trí của mình, giải thích:

- Anh ấy là thành chủ thành Huyền Vũ, tối nay ngươi có thể gặp anh ấy.

- Thì ra là vậy...
Thái Khả Khả sờ bụng, bởi vì đói cho nên suy nghĩ của cô ấy có chút tung bay.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười nói:

- Ngươi có thể đi tìm ít đồ ăn, chiều trở lại tìm ta.

- Nhưng ta không mang theo nhiều tinh thạch hung thú...
Khuôn mặt màu lúa mạch của Thái Khả Khả hơi phiếm hồng.
- Diêu Nhi, gọi người đưa chút thức ăn tới đây.
Nguyệt Thấm Lan quay đầu phân phó hầu gái.

- Vâng.
Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, quay người đi ra ngoài.
- Chị, ngươi thật tốt.
Đôi mắt màu ngọc bích của Thái Khả Khả tỏa sáng, cô ấy thân mật tiến đến bên cạnh Nguyệt Thấm Lan, ngây thơ nói:

- Tốt giống như cha của ta vậy!
Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười, so sánh này có chút khập khiễng rồi, chợt hỏi:

- Cha của ngươi đâu?
Thái Khả Khả buông tay, bất đắc dĩ nói:

- Ta không biết hắn đi đâu, đã gần ba năm rồi hai ta chưa gặp mặt, ta đang đi tìm hắn đây.
Trong mắt Nguyệt Thấm Lan thoáng qua vẻ kinh ngạc, tò mò hỏi:

- Cha của ngươi tên là gì?
Thái Khả Khả ngây thơ trả lời:

- Hắn tên là Thái Căn, là một Thợ săn tầm bảo.
Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không thể nhớ ra là ai, chậm rãi lắc đầu:

- Chưa từng nghe qua.
Cô trấn an:

- Thành Huyền Vũ di động khắp nơi, có thể một ngày đó hai người sẽ gặp nhau.

- Ừ, ta sẽ tìm được hắn.
Thái Khả Khả nắm chặt tay nói.
Buổi chiều, ở lối vào cửa hàng số năm.
Diêu Nhi đi xuống lầu tới cửa chính, ghé vào tai nhân viên đăng ký nói nhỏ hai câu sau đó xoay người lên lầu.
Nhân viên này hắng giọng một cái, la lớn:

- Buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc tại đây, những người còn lại vui lòng quay lại vào ngày mai.

- Ài ài... Sắp tới lượt của ta rồi, tại sao lại không kiểm tra chứ?
Một người đàn ông xếp hàng đầu ngạc nhiên lên tiếng.
- Buổi phỏng vấn hôm nay đã kết thúc rồi, vui lòng quay lại vào ngày mai.
Nhân viên phục vụ mỉm cười lễ phép, lặp lại mệnh lệnh của thư ký đại nhân.

- Tốt thôi.
Người đàn ông đen mặt, sau lưng hắn vang lên từng tiếng kêu rên.
Mặc dù những người này khó chịu nhưng lại không dám gây sự.
Bên trong phòng phỏng vấn lầu hai, Nguyệt Thấm Lan đã đọc xong phần sơ yếu lý lịch cuối cùng, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi là Linh khí sư Sơ cấp?

- Đúng vậy.
Người đàn ông khẩn trương gật đầu, hắn không dám nhìn Nguyệt Thấm Lan, sợ vô ý mạo phạm cô.
- Tiểu Diêu.
Nguyệt Thấm Lan hơi hé môi hồng.
Diêu Nhi gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Hắn nói thật.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy ngước mắt hỏi:

- Ngươi tới thành Huyền Vũ có mục đích nào khác không?

- Không, cái này tuyệt đối không có!
Người đàn ông vội vàng khoát tay, khẩn trương đến mức trán đầy mồ hôi.
Diêu Nhi không khỏi cười một tiếng, sau đó cố nén lại, bày ra dáng vẻ chững chạc, đàng hoàng.

- Đừng khẩn trương, ngươi đã thông qua khảo hạch.
Nguyệt Thấm Lan cầm bút đánh dấu tích lên trên lý lịch sơ lược, lại hỏi:

- Tiền lương mỗi tháng cho người ban đầu là một trăm năm mươi đồng Huyền Vũ, những đãi ngộ khác giống như trên thông báo tuyển dụng đã nói, có vấn đề gì không?

- Không có, như thế này đã rất tốt rồi.
Người đàn ông hưng phấn, nửa gương mặt đều phiếm hồng.

- Ừ, ngươi cần trở về thu dọn đồ đạc không?
Nguyệt Thấm Lan vừa nói vừa cầm bút viết số tiền lương lên lý lịch sơ lược.

- Không cần, ta đã mang tất cả ở trên người.
Người đàn ông thật thà đáp.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, ưu nhã nói:

- Vậy thì bây giờ ngươi đi theo ta tới Ngoại thành.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, Diêu Nhi ngoan ngoãn đi bên cạnh.
Nguyệt Thấm Lan đi xuống lầu, bước ra cửa hàng số năm, những người thông qua buổi phỏng vấn đều đang đứng chờ ở ngoài cửa, nghiêng đầu hỏi:

- Tiểu Diêu, tổng cộng có bao nhiêu người thông qua phỏng vấn?

- Thấm Lan đại nhân, tổng cộng có 325 người thông qua phỏng vấn.
Diêu Nhi lập tức báo cáo số người.
Cô biết Nguyệt Thấm Lan hỏi như vậy để kiểm tra xem cô ấy có cẩn thận ghi chép hay không.
- Có bao nhiêu người bình thường?
Nguyệt Thấm Lan lại hỏi.
Diêu Nhi suy nghĩ một chút, đếm kỹ rồi nói:

- Người bình thường vừa đúng ba trăm, trong hai mươi lăm người còn lại có năm người là Linh khí sư Sơ cấp, hai người là Giác Tỉnh Giả, những người còn lại là Cường Hóa Giả.

- Rất tốt.
Nguyệt Thấm Lan hài lòng gật đầu, trong mắt lộ ra sự khen ngợi, ngước mắt nhìn về phía đám đông, nhàn nhạt nói:

- Đi thôi, mọi người theo ta tiến vào Ngoại thành.

- Vâng.
Đám người đáp lại không hề đồng thanh.
Nguyệt Thấm Lan và Diêu Nhi cất bước đi về phía trước, sau khi tiến hành kiểm tra theo thông lệ bên ngoài Úng Thành, mọi người mới có thể tiến vào Ngoại thành.
- Oa, thật nhiều cây xanh!
Vừa tiến vào Ngoại thành, đám người không khỏi choáng váng bởi toàn cảnh lục thực trước mắt.

- Nơi này còn đẹp hơn cả trong tranh vẽ nữa!
Đám người kinh hô liên tục.
- Thời gian không còn sớm, mọi người cần phải nhanh chân hơn.
Nguyệt Thấm Lan thanh lãnh nói.
- Vâng.
Đám người nghe lời bước nhanh hơn, trong lòng vừa sợ hãi vừa thán phục.
Hơn bốn mươi phút sau, Nguyệt Thấm Lan dẫn mọi người tới quảng trường nhỏ ở khu dân cư.
Đây là trung tâm khu dân cư, Cục Quản Lý Hộ Khẩu thành Huyền Vũ ở ngay chỗ này, đồng thời cũng là nơi thường trú của Nguyệt Thấm Lan.
Cục Quản Lý Hộ Khẩu thành Huyền Vũ chiếm trọn một tòa nhà ba tầng, là kiến trúc độc lập với các tòa nhà khác.
Nguyệt Thấm Lan cất bước đi về phía cục quản lý, hộ vệ canh gác tại cổng chính giơ tay hành lễ, cô phất phất tay, thuận miệng hô một tiếng:

- Mọi người xếp thành hàng tiến vào đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận