Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1533: Không Đuổi Ngươi Ra Là Do Ta Nhân Từ

Người đàn ông cao mập liếc hắn, cười hỏi:

- Ngươi thấy sức mạnh của mình mạnh hơn kỵ sĩ trưởng và công tước sao?

-...

Tên mặt thẹo đỏ mặt, lúng túng cúi đầu.

Đôi mắt người đàn ông cao gầy đảo một vòng, phụ họa theo:

- Ta không tin ngươi dám quậy.

-... Ta không dám.

Tên mặt thẹo ngượng ngùng cười cúi đầu.

- Nói đùa thôi, kỵ sĩ trưởng và công tước đều bị thành chủ thành Huyền Vũ bắt đi, hắn nào dám chống đối thành Huyền Vũ!

-...

Đám người ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, ban đầu họ tưởng rằng tên mặt thẹo sẽ càng kiên cường, kết quả hắn vẫn sợ.

- Nghe nói hôm nay sẽ bắt đầu thống kê dân số, ta đoán ngày mai sẽ có hành động khác.

Người đàn ông cao mập trầm giọng suy đoán:

- Hơn nữa còn là hành động lớn.

- Cũng không thể xây thành trì bên trong thành Tát Luận đi.

Tên mặt thẹo nhếch miệng.

- Điều này không thể nào.

Những người khác phụ họa theo.

- Ta phải đi về.

Người đàn ông cao mập loạng choà loạng choạng đứng dậy, trong tay còn cầm chai rượu.

- Nhanh vậy sao?

Đám người ngạc nhiên hỏi.

- Trở về đăng ký, ta không muốn bị đuổi đi.

Người đàn ông cao mập khoát tay áo, vứt bình rượu xuống rồi rời khỏi.

Người đàn ông cao gầy đi theo.

- Được rồi, ta cũng phải trở về, xem thành Huyền Vũ này rốt cuộc muốn làm gì?

- Ta cũng đi, trở về dọn nhà, ta cũng không muốn bị giám sát.

- Đúng, dọn nhà đi...

-..

Chỉ trong chốc lát, người trong quán rượu đều rời khỏi.

Một bên khác, đám người Ny Cát Sa mang theo Thành Phòng Quân đến từng nhà để đăng ký thông tin.

Vì phải trước hoàn thành tất cả công việc đăng ký trước trời tối nên cô cố ý điều hai ngàn Thành Phòng Quân đến giúp đỡ. Lúc này, Ny Cát Sa đứng trước một ngôi nhà gỗ rồi đưa tay gõ cửa.

Cộc cộc cộc.

- Có ai không?

Cô cao giọng hỏi.

Im lặng, trong phòng không có người đáp lại.

Cộc cộc cộc.

- Ta là người thành Huyền Vũ, hôm nay đến đăng ký dân số, có ai ở bên trong không?

Ny Cát Sa lại gõ cửa phòng mấy lần.

Một lát sau, trong nhà gỗ truyền đến tiếng bước chân, đồng thời có giọng nói đang bực mình truyền ra.

- Có thấy phiền hay không, ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta!!

Đây là giọng nam.

Ầm!!

Cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra, đi ra là một nam nhân mộc mạc, nhìn dáng vẻ thì chỉ có ba mươi tuổi.

- Chào ngươi, ta là người của thành Huyền Vũ đến đây để làm việc đăng ký dân số.

Ny Cát Sa nhẫn nại nói.

- Người thành Huyền Vũ gì vậy, ta không biết, mau đi đi.

Người đàn ông không nhịn được khoát tay áo, quay người muốn đóng cửa.

Ny Cát Sa cau mày, vẫn nhẫn nhịn nói:

- Về sau nơi này là khu dân cư do thành Huyền Vũ quản lý, người ở nơi này đều phải hợp tác đăng ký thông tin.

- Khu dân cư thuộc quyền quản lý của thành Huyền Vũ?

Người đàn ông dừng chân, quay đầu dùng ánh mắt nhìn đồ ngu nhìn cô gái tóc xanh, cười nhạo:

- Có phải ngươi bị ngu hay không?

Ny Cát Sa hất cằm lên, nghiêm túc nói:

- Đây là thật, sau này người ở nơi đây đều phải tuân theo luật pháp quy định trong đời sống của thành Huyền Vũ.

- Phì, nghĩ cũng đừng nghĩ, mau cút đi.

Người đàn ông phun ngụm nước bọt, lại không nhịn được phất tay xua đuổi. Lông mày Ny Cát Sa run lên, nàng trực tiếp nhấc chân đạp cửa.

Ầm!!

Người đàn ông bay rớt ra ngoài, đâm vào cái ghế trong phòng.

Người đàn ông kêu thảm, che eo nằm trên mặt đất kêu rên.

- Ô ô.

Ny Cát Sa thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:

- Thoải mái hơn rồi.

Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông lăn lộn trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Đừng giả bộ nữa, đứng lên đi.

Cô biết rõ mình dùng bao nhiêu lực, mặc dù một cước kia như đang trút giận nhưng cũng không đủ để biến hắn thành như này. Người đàn ông dừng động tác lăn lộn lại, cắn răng đứng lên, tức giận nhìn Ny Cát Sa chằm chằm.

- Ngươi không hợp tác thì cũng được đi, còn nói mấy câu ác độc, may tính tình ta tốt, đổi lại là những người khác thì ngươi đã sớm tàn phế.

Ny Cát Sa lạnh nhạt nói.

- Tính tình ngươi tốt?

Người đàn ông trợn to mắt, bên hông còn ẩn ẩn đau.

Ny Cát Sa nói:

- Đương nhiên, đổi thành Ngôn Băng thì đã sớm dùng dao chém ngươi.

-...

Người đàn ông nghe vậy rụt cổ lại, phần phách lối kiêu ngạo mất hơn phân nửa, nghi ngờ không thôi, hỏi:

- Thật sự sau này nơi này sẽ bị Huyền Vũ quản lý?

- Ngươi ra ngoài hỏi đi, chuyện này mọi người đều biết hết rồi.

Ny Cát Sa lãnh đạm nói. Chỗ này là quốc vương đưa cho thành chủ đại nhân, về sau liền thuộc về thành chủ đại nhân. Chỉ là đăng ký mà còn không hợp tác, không đuổi người này đi là còn lương thiện.

Người đàn ông đen mặt, mọi người đều biết thì chẳng lẽ ta không phải là người?

- Không hợp tác đăng ký cũng được, vậy dọn ra ngoài đi.

Ny Cát Sa không nhịn được nói. Cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này, còn có rất nhiều người muốn đăng ký.

- Dọn đi thì không thể nào.

Người đàn ông nhếch miệng nói.

- Vậy thì hợp tác, đăng ký thông tin.

Mắt Ny Cát Sa hiện ánh sáng lạnh, rất có dáng vẻ một câu không hợp liền ra tay.

- Được được, ta hợp tác.

Người đàn ông bị dọa, vội vàng giơ hai tay lên.

Ny Cát Sa đưa bản đăng ký ra, cúi đầu thuần thục nói từng vấn đề chính:

- Họ và tên, tuổi tác, tên gì, trong nhà có mấy người...

Người đàn ông chợt sửng sốt, sau đó hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, không tình nguyện trả lời câu hỏi.

Ny Cát Sa nhắc nhở:

- Nếu ngươi nói dối, sau này bị phát hiện thì sẽ bị đuổi ra ngoài.

-...Ta có thể đổi vài thông tin không?

Người đàn ông lúng túng giơ tay lên.

- Nói.

Ny Cát Sa bị chọc giận mà cười lên, thiếu chút nữa bẻ gãy bút chì trong tay.

- Đường Sư, ba mươi hai tuổi, trong nhà không có những người khác...

Người đàn ông cười nói thông tin chính xác.

- Nhớ kỹ, hôm nay không nên chạy loạn.

Ny Cát Sa trừng Đường Sư, quay người đi đến căn nhà nhỏ bằng gỗ phía dưới.

- Hung thủ.

Đường Sư thì thầm.

Ny Cát Sa dừng lại, quay đầu lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Không, ngươi nghe lầm.

Đường Sư giật mình nhảy cao nửa thước, quay về dùng sức đóng cửa phòng.

……….

Thành Huyền Vũ, trong cung điện ở cao nguyên.

Bịch bịch bịch.

Già Lạc chạy bộ hơn tám tầng lầu, còn cầm theo túi da thú trong tay, bên trong túi căng phồng. Cô đi vào đại sảnh gặp Thanh Vụ đang dọn dẹp vệ sinh.

- Chào ngươi, muốn tìm ai?

Thanh Vụ chớp chớp đôi mắt màu cam nhìn Già Lạc.

Lông mày Già Lạc run lên, đánh giá Thanh Vụ từ trên xuống dưới, thấy cô bé mặc trang phục hầu gái nên đoán rằng cô bé là hầu gái mới tới.

- Mới tới sao?

Cô lạnh nhạt hỏi.

- Đúng vậy, ta tên Thanh Vụ.

Thanh Vụ nói nhỏ.

- Tên rất dễ nghe.

Già Lạc cười khen.

Mấy ngày nay, đều ở trong công xưởng linh khí, ăn cơm đi ngủ đều làm trong công xưởng nên cũng không biết cung điện thuê hầu gái mới.

Gương mặt xinh đẹp của Thanh Vụ ửng đỏ, lí nhí hỏi:

- Cảm ơn, ngài tìm ai?

Già Lạc thuận miệng hỏi:

- Thành chủ đại nhân ở đâu?

Thanh Vụ ngoan ngoãn nói:

- Thành chủ đại nhân đang ở phòng làm việc.

Đôi mắt màu xanh da trời của Già Lạc sáng lên, hỏi:

- Lại đang bận bịu gì sao?

- Ta không rõ nữa, đại nhân không nói.

Thanh Vụ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận