Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1835: Các Ngươi Là Ai, Tại Sao Không Đội Mũ Bảo Hộ Mà Đã Tiến Vào Rồi?



Nguyệt Thấm Lan mở cửa thư phòng và lắc lư eo nhỏ đi vào trong.

Cô nhìn Mục Lương đang ngồi trên long ỷ, ưu nhã nói:

- Mục Lương, tình trạng ẩu đả đánh nhau trong thành mấy ngày gần đây sụt giảm rõ rệt, đã bớt hơn chín phần rồi.

- Như vậy cho thấy Hội Quán Quyền Anh vẫn là rất có tác dụng

Mục Lương khẽ cười một tiếng.

- Ừm, nhưng ta cho rằng chuyện này cũng liên quan tới việc gia tăng mức độ xử phạt nữa.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Khi Hội Quán Quyền Anh mở cửa, mức xử phạt cũng được điều chỉnh lại, điều này khiến cho dân chúng trong thành không dám tùy ý ra tay, chỉ có thể đi hội quán.

- Ừm, có lẽ là vậy.

Mục Lương mỉm cười, hắn không quá quan tâm việc này.

Anh nắm tay của Nguyệt Thấm Lan, hỏi thăm:

- Công cuộc đào người của ngươi như thế nào rồi?

- Vẫn chưa thành công, đành phải từ từ mà làm thôi.

Nguyệt Thấm Lan tiếc nuối nhún vai.

Mấy ngày qua, cô có gặp mặt với nhóm thành chủ vương quốc Lan Lư Ba, sau đó bâng quơ đề cập đến việc chiêu mộ, đối phương một là giả vờ ngây ngốc, hai là từ chối thẳng thừng.

- Làm người đứng đầu một thành tốt hơn thân phận người làm công thành Huyền Vũ nhiều.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ta sẽ thử lại lần nữa.

Nguyệt Thấm Lan thở dài.

Anh giơ tay nhéo má của cô, cưng chiều nói:

- Nếu thật sự không được thì thôi, ngươi đừng làm khó mình!

- Không được, ta nhất định phải chiêu mộ thêm người, có như vậy thì sau này Vệ thành mới sẽ có người quản lý.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.

Dựa theo quy hoạch của Mục Lương, khi Rùa Đen tiến hóa đến cấp 12 thì hình thể của nó sẽ tăng lớn gấp mười lần, vậy thì phải xây thêm vài tòa Vệ Thành nữa.

- Ừm, đúng là chúng ta nên suy tính lâu dài một chút.

Mục Lương nhận đồng gật đầu.

- Ta có phải là một người vợ tốt không?

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên nói.

Cô đã đọc kịch bản do Mục Lương viết, hiểu rõ từ người vợ tốt có nghĩa là gì.

Ánh mắt của Mục Lương lóe sáng, ôn hòa nói:

- Đương nhiên rồi, ngươi vẫn luôn là thế mà.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan hài lòng, đôi mắt màu xanh nước biển sáng hơn vài phần, nhắc nhở:

- Đúng rồi, bên Tô Lâm Y Tư truyền tin tức tới, bọn họ mời ngươi đến Vương cung vào ngày mai, các thành chủ và quý tộc đã tới đông đủ rồi.

- Ừm, ta biết rồi.

Mục Lương ghi nhớ ở trong lòng, ôn hòa hỏi:

- Ta muốn đến khu vực khai thác mỏ một chuyến, ngươi có muốn đi cùng không?

- Đi xem một chút đi, ta vẫn chưa đến đó lần nào.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

- Đi thôi.

Mục Lương ôm eo nàng, ngay sau đó hai người biến mất ở trong thư phòng.

Khi Nguyệt Thấm Lan phục hồi lại tinh thần thì hai người đã tới khu vực khai thác mỏ Thép Tím, sau đó cơ thể lóe lên biến mất lần nữa, lúc xuất hiện trở lại thì cả hai đã xuất hiện bên trong khu vực khai thác mỏ.

Cách hai người không xa là hầm mỏ số chín mươi chín, đồng thời cũng là hầm mỏ lớn nhất trong khu vực khai thác.

Bên cạnh Mục Lương là đường ray cho xe chở khoáng thạch, nó kéo dài từ sâu trong hầm mỏ đến Xưởng Sắt Thép ở phía xa.

Rầm rập ~~~

Đúng vào lúc này thì mặt đất chấn động, một chiếc xe chở đầy khoáng thạch chạy ra từ trong động mỏ, sau đó đi ngang qua hai người Mục Lương.

Anh nhìn xe chở khoáng thạch tràn đầy, hài lòng nói:

- Số lượng bốc xếp và vận chuyển không tồi.

Anh xoay người đi vào trong hầm mỏ, các Thành Phòng Quân canh gác bên ngoài nhận ra Mục Lương, vội vã giơ tay lên cúi chào.

- Người quản lý hầm mỏ này là ai?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

Thành Phòng Quân cung kính trả lời:

- Bẩm thành chủ đại nhân, là Tư Khải Đông.

- Hắn đang ở đâu?

Nguyệt Thấm Lan hỏi với giọng mát lạnh.

Thành Phòng Quân xoay người lại nhìn sâu vào trong hầm mỏ.

- Hắn đang ở bên trong.

- Ừm.

Mục Lương chắp tay sau lưng, cất bước đi vào hầm mỏ.

Trong động mỏ rất sáng sủa, bởi vì cứ cách mười mét thì sẽ có một con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân của hai người vang vọng trong động, khi cả hai đi được mấy chục mét thì mới nghe thấy tiếng gầm rú liên miên truyền ra từ sâu trong hầm mỏ.

Ầm ầm ~~~

Hai người đi chưa được bao lâu thì phía sau lại truyền đến tiếng gầm rú, một chiếc xe chở khoáng thạch trống không lái vào hầm mỏ.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan nghiêng người tránh sang một bên, xe chở khoáng thạch lái qua khiến bụi đất tung bay.

Anh vội vã vung tay lên, Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao phủ cả hai, tinh lọc không khí, làm cho khói bụi rớt xuống mặt đất.

- Ở đây thông khí không tốt.

Mục Lương thở dài, sau đó tiếp tục đi sâu vào trong cùng với Nguyệt Thấm Lan.

Khi hai người tới chỗ sâu nhất trong hầm mỏ thì nhìn thấy một nhóm Kiến Thợ đang cặm cụi khai thác quặng.

Tư Khải Đông và vài tên thợ mỏ đang chỉ huy Kiến Thợ, mang khoáng thạch đào lên bỏ vào trong xe chở khoáng thạch.

Tất cả mọi người đều mang khẩu trang, đầu đội mũ bảo hộ được chế tạo từ lưu ly và cao su.

- Phải tạt nước nhiều hơn, bụi quá nhiều.

Tư Khải Đông hô lớn.

Rắc... Rắc...

Các công nhân khác xách thùng nước, cầm gáo nhỏ liên tục tạt nước về phía nhóm Kiến Thợ, hạn chế bụi bặm bay khắp nơi.

Tư Khải Đông còn muốn nói điều gì đó, quay đầu lại thấy được Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan.

Hắn cau mày, nghiêm túc hỏi:

- Các ngươi là ai, tại sao không đội mũ bảo hộ mà đã tiến vào rồi?

- Ta là…!

Nguyệt Thấm Lan vừa mở miệng định giải thích.

- Ngươi cái gì mà ngươi, chẳng lẽ không đọc quy định an toàn trong hầm mỏ sao?

Tư Khải Đông nghiêm mặt quở trách:

- Bất luận kẻ nào vào hầm mỏ đều phải mang mũ bảo hộ, trong lúc khai thác quặng thì nhất thiết phải mang khẩu trang, những việc này đều là do thành chủ đại nhân quy định.

- Ta biết rồi.

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan co giật, quay đầu nhìn Mục Lương đang cố nén cười.

Tư Khải Đông trừng mắt nhìn Mục Lương, tức giận nói:

- Ngươi cũng thế, đừng cười, sau này phải đội mũ bảo hộ thì mới có thể tiến vào, biết chưa?

- Ngươi biết hắn là ai không?

Nguyệt Thấm Lan hỏi với giọng điệu tò mò.

- Ta mặc kệ ngươi là ai, bất cứ người nào không mang mũ bảo hộ mà tiến vào đây, cho dù là thành chủ đại nhân thì ta cũng là người có lý.

Tư Khải Đông nói một cách đĩnh đạc.

- Ngươi nói không sai.

Mục Lương nhận đồng gật đầu.

Sau đó, anh khẽ lật tay một cái, ngưng tụ lưu ly chế tạo hai cái mũ bảo hộ, một cái đội lên đầu mình, cái còn lại đội lên trên đầu Nguyệt Thấm Lan.

- A?

Tư Khải Đông trợn tròn mắt nhìn hai người, chuyện gì vừa mới xảy ra?

- Đại nhân, chị Thấm Lan, sao các ngươi lại tới đây?

Ngôn Băng đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng cả hai.

Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn ở lại khu vực khai thác mỏ để hỗ trợ mọi người.

- Chúng ta đến đây xem một chút.

Mục Lương nhàn nhạt đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận