Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1132: Cung Tiễn Thành Chủ Đại Nhân! Thực Uy Phong



- Có thể thử cưỡi một chút.

Mục Lương có hứng thú nói.

- Để ta sắp xếp.

Cầm Vũ lên tiếng.

Cô xoay người nhìn về phía một ngàn kỵ binh, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Khinh kỵ binh và trọng kỵ binh tách ra, tiếp theo sẽ phân phối tọa kỵ.

- Vâng!

Nhóm kỵ binh cố nén xúc động trong lòng, phối hợp chia làm hai đội. Cầm Vũ nhìn về phía kiến thợ, trong lúc nhất thời cô không biết nên làm thế nào với chúng.

- Ngươi cứ trực tiếp hạ lệnh là được.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Anh đã quy định một vài ngữ điệu làm mệnh lệnh, sau đó dạy cho đàn kiến thợ, ví dụ như: đi bên trái, đi bên phải, quay lại vân vân... Tương ứng với chúng là một ít mệnh lệnh đơn giản.

- Được.

Cầm Vũ mím môi, dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Kiến thợ, tách ra thành hai nhóm theo hình thể.… Kiến thợ phối hợp tách ra thành hai đội, cấp bốn bên trái, cấp năm bên phải.

- Tốt lắm, khinh kỵ binh chọn lựa tọa kỵ ở bên trái, trọng kỵ binh chọn lựa tọa kỵ ở bên phải.

Cầm Vũ tiếp tục truyền mệnh lệnh.

Kỵ binh nhóm cùng đồng thanh hô lên.

Bọn họ nhịn không được bắt đầu tới gần nhóm kiến thợ, trong lòng khẩn trương không yên, lo lắng kiến thợ đột nhiên công kích bọn họ.

- Có thành chủ đại nhân ở đây, chắc chắn không có việc gì…

Kỵ binh thầm an ủi chính mình, sau đó đi về hướng kiến thợ.

Khi kỵ binh đầu tiên thành công tới gần kiến thợ, những người khác mới chậm rãi yên lòng.

Rất nhanh, nhóm kỵ binh đã tự tìm được kiến thợ cho mình, sau đó đứng ở bên trái nó, lại xếp thành hàng chỉnh tề nhìn về phía mấy người Mục Lương.

- Hiện tại, leo lên trên nó đi.

Cầm Vũ lần thứ hai hạ lệnh.

Nhóm kỵ binh do dự một chút, nhưng vẫn kiên trì xoay người ngồi ở trên người kiến thợ.

Cầm Vũ lặng yên thở phào một tiếng, sau đó lạnh lùng nói:

- Tốt lắm, kế tiếp tự các ngươi truyền mệnh lệnh cho nó, để làm quen một chút với kiến thợ.

- Cái kia… Đại ca, đi về phía trước một chút được không?

Có kỵ binh khác khách khí truyền mệnh lệnh.

Kiến thợ dưới thân hắn cũng nể tình, phối hợp đi về phía trước.

- Kiến, đi sang trái.

- Đi sang phải, đừng lùi về phía sau...

Càng ngày càng nhiều kỵ binh truyền mệnh lệnh, trên sân bắt đầu trở nên hỗn loạn đứng lên, không ít người bị rơi xuống từ trên mình kiến thợ.

May mà mấy người đó đều da dày thịt béo, không có vấn đề gì.

Cầm Vũ giật giật khóe miệng, có chút không nỡ nhìn.

-....

- Vẫn cần trang bị yên cương mới được.

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe sáng.

Yên cương, có thể giúp kỵ binh ngồi vững trên mình kiến thợ, đồng thời cố định thân thể, ngay cả khi kiến thợ leo lên vách tường, yên cương cũng có thể giúp đỡ kỵ binh không bị rơi từ trên người kiến thợ xuống.

- Giống yên cương phi hành sao?

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

- Không, không cần phức tạp như vậy, chờ ta trở về sẽ thiết kế một bản đi.

Mục Lương ôn hoà nói. Hai mắt Cầm Vũ toả sáng, cô vô cùng chờ mong loại yên cương này.

Đáy lòng cô cũng có chút hâm mộ bọn họ, không biết cô có toạ kỵ không nhỉ? Mục Lương trong sáng nói:

- Tốt rồi, các ngươi tiếp tục huấn luyện đi.

- Thành chủ đại nhân phải trở về sao?

Cầm Vũ nhẹ giọng hỏi.

- Ừm ta còn bận việc khác.

Mục Lương khoát tay áo, xoay người đi ra bên ngoài. Cầm Vũ nâng tay cúi chào, cung kính nói:

- Cung tiễn thành chủ đại nhân.

- Cung tiễn thành chủ đại nhân!

Nhóm kỵ binh cùng hô lớn.

- Thực uy phong...

Lôi Đức Lợi Sâm thấp giọng tán thưởng, nhìn theo Mục Lương trở lại xe.

……….

Kênh Sương Mù, sâu trong Vùng Nước Mặn.

Nơi đó hàng năm đều có sương mù che phủ, hơn nữa sương mù cực kỳ nồng đậm, tầm nhìn còn lại không đến mười mét. Khi màn đêm ập xuống, nếu không đốt lửa chiếu sáng, chắc chắn không có cách nào nhìn được khung cảnh xung quanh.

Khu vực sương mù bao trùm rất lớn, không chỉ là mặt biển, ngay cả bầu trời cũng bị sương mù bao trùm, khung cảnh này cực kỳ đồ sộ.

Rầm rầm…

Ở bên kia kênh Sương Mù, bầu trời vẫn một màu u ám, chỉ có một vài tia sáng đáng thương có thể xuyên thấu khỏi tầng mây mù. Lúc này, trên biển rộng mênh mông vô bờ, có ba chiến thuyền dài khoảng hai mươi mấy thước đang đón gió tiến về phía trước.

Đây là một đội tàu thám hiểm, mục tiêu lần này của họ chính là thám hiểm quần đảo gần kênh Sương Mù.

Đạp đạp đạp…

Kha Đa Lạp vội vã từ cột buồm tụt xuống, sau đó hướng về phía đội trưởng đang đứng ở đầu thuyền hô:

- Đội trưởng, phía trước chính là kênh Sương Mù, trời sắp tối rồi, chúng ta còn tiếp tục đi tới không?

Hắn là quan sát viên của đội tàu mạo hiểm, là một vị ma pháp sư có năng lực sử dụng Thiên Lý Nhãn, hắn còn có thể nhìn thấy một con kiến nhỏ như hạt gạo ở ngoài một cây số.

- Nhanh như vậy đã đến kênh Sương Mù sao?

Mậu Đạt quay đầu lại, khuôn mặt hắn đầy vẻ ngạc nhiên. Mậu Đạt chính là đội trưởng của đội mạo hiểm, một vị cường giả cấp bảy.

Vốn dĩ hắn là một vị kỵ sĩ cấp bảy được người kính ngưỡng trên đại lục, sau này vì một nguyên nhân đặc thù, mà hắn đã lựa chọn thành lập nên đội mạo hiểm, và tiến vào thám hiểm trong biển rộng.

- Đúng vậy, trước khi trời tối chúng ta sẽ tới.

Kha Đa Lạp chắc chắc nói.

- Trước khi trời tối sao? Thật khiến người ta khó xử.

Mậu Đạt giật giật khóe miệng.

Hắn nhìn về phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một màn sương mù xông lên tận trời, cũng có nghĩa là bọn họ sắp tới Kênh Sương Mù.

- Đội trưởng, sau khi trời tối sẽ xuất hiện huyết nguyệt, phải cẩn thận một chút, tốt nhất chúng ta nên tìm một hòn đảo nhỏ nào đó ở quanh đây trú ngụ một đêm đi!

Đại Tề ngây ngô nói.

Đại Tề, là đội phó đội mạo hiểm, cường giả cấp sáu.

- Đúng vậy, khi ma thú biển cuồng bạo, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Kha Đa Lạp cũng khuyên.

- Không xui xẻo như vậy đâu. Trăng Máu mới xuất hiện được vài ngày thôi, ít nhất cũng còn một tháng nữa huyết nguyệt mới buông xuống, ma thú sẽ không nhanh cuồng bạo như vậy.

Mậu Đạt bĩu môi nói.

- Đội trưởng, đừng xúc động, ngươi nên lo lắng một chút cho năm mươi tám đội viên trên thuyền.

Đại Tề tức giận nói.

Mậu Đạt cảm thấy nhức đầu, đành phải thỏa hiệp nói:

- Được, được, được, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, khi gặp được đảo nhỏ sẽ ở lại đó qua đêm.

- Nghe vậy còn được.

Đại Tề nhếch miệng cười.

Mậu Đạt cười mắng:

- Tên này… Nếu không ngươi lên làm đội trưởng đi?

- Đừng, thực lực của ta không đủ để người khác phục, vẫn nên quên đi là hơn, làm đội phó rất tốt.

Đại Tề liên tục lắc đầu, hắn chắp tay lại rồi lui về phía sau vài bước.

- Chỉ có một chút tiền đồ như vậy?

Mậu Đạt nhổ một ngụm nước miếng.

Đại Tề nâng tay lên gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:

- Hắc... Chút tiền đồ như vậy là đủ rồi!

- Ha ha ha ha…

Trên thuyền, thành viên đội mạo hiểm đều cười ha ha, không khí hòa hợp hài hòa.

- Đội trưởng, chúng ta thật sự muốn vào Kênh Sương Mù sao?

Có đội viên khàn giọng hỏi.

Mậu Đạt nghiêm túc mặt nói:

- Đương nhiên, nếu không chúng ta đi hai tháng tới đây để làm gì?

Đội tàu mạo hiểm xuất phát từ thành Tây Phong, dùng tốc độ cao nhất đi hai tháng thời gian, mới đến gần kênh Sương Mù.

Thành Tây Phong là một thành lớn trên biển, là một thành phố biển có trên trăm ngàn dân cư.

p/s: Chuẩn bị sang phần Đại Lục Mới, sẽ có những tình tiết hấp dẫn như thế nào? Mọi người cùng dự đoán nha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận