Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2143: Ta Là Quý Tộc, Giết Một Nữ Nhân Không Có Địa Vị Thì Có Gì Sai Chứ?



- Thả ta ra ngoài, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta là Tử Tước.

- Ta có tinh thạch ma thú, rất nhiều, chỉ cần thả ta rời đi thì ta sẽ đưa tất cả cho các ngươi.

-...

Mục Lương nghe những tiếng cầu xin tha thứ kia nhưng ánh mắt không có bất cứ gợn sóng nào.

Nguyệt Thấm Lan cũng không thèm để ý những tiếng kêu la kia, đi sau Mục Lương nửa bước tới chỗ sâu nhất trong Ngục Giam, nơi đó là phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, nửa người trên Khải Kha Phu bị cố định ở giá thập tự, nửa người dưới thì ngồi ngang, nửa người trên và nửa người dưới vuông góc với nhau.

Ở mắt cá chân còn lót ba khối đá, sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

- Thả ta...

Yết hầu của Khải Kha Phu nhấp nhô, quay đầu nhìn về phía Ngục Giam Trưởng đang chậm rãi uống nước.

Ngục Giam Trưởng buông ly nước, roi trong tay vung lên:

- Ngươi từ bỏ ý niệm này đi.

Khải Kha Phu run rẩy nói:

- Ta cho ngươi đồng Huyền Vũ, ta có rất nhiều.....

Hắn ta bị tra tấn suốt một đêm, cả tinh thần và cơ thể đều bị hành hạ đến mức muốn điên rồi.

- Ta không cần.

Ngục Giam Trưởng lạnh lùng nói, roi dài quất vào người Khải Kha Phu, đánh nứt vết máu đã ngưng kết, thoạt nhìn máu me đầm đìa.

- A...

Khải Kha Phu kêu thảm thiết.

Ngục Giam Trưởng liên tục vung roi, hắn ta run rẩy muốn tránh đi nhưng vô dụng.

- Cộp cộp cộp ~~

Tiếng bước chân truyền đến, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng thẩm vấn.

Ngục Giam Trưởng quay đầu nhìn lại, vội vã cung kính hành lễ:

- Bệ hạ, thư ký đại nhân.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Đừng giết hắn.

Ngục Giam Trưởng cung kính nói:

- Bệ hạ, hắn vẫn còn sống.

- Còn có thể nói chuyện sao?

Nguyệt Thấm Lan hỏi.

- Có thể.

Ngục Giam Trưởng thu hồi roi dài rồi đứng sang một bên.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi tới trước mặt Khải Kha Phu, trên cao nhìn xuống nhìn hắn ta, bóng đen rơi ở trên người hắn ta.

Khải Kha Phu run rẩy mở mắt ra, đồng tử hội tụ mấy lần mới nhìn rõ mặt Mục Lương, biểu cảm hoảng sợ lại hiện lên khuôn mặt lần nữa.

- Bây giờ mới biết sợ?

Giọng điệu của Mục Lương đạm mạc không gì sánh được.

Khải Kha Phu cầu xin tha thứ:

- Thả ta đi, ta thật sự biết lỗi rồi.

Mục Lương chỉ nhìn hắn ta, không nói lời nào, trong tròng mắt màu đen chỉ có sự lạnh lẽo.

Khải Kha Phu lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cầu khẩn:

- Ta có thể bồi thường nữ nhân kia, ta sẽ đưa tiền cho người nhà của cô ta….

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt lạnh lùng nói:

- Kỳ Lộ không có người thân, không thu được khoản bồi thường của ngươi, nhưng mà không sao, ta sẽ tiễn ngươi đi theo cô ấy.

Khải Kha Phu sốt ruột van xin:

- Không, không, ta không muốn chết.

Nguyệt Thấm Lan đạm mạc nói:

- Yên tâm, ta sẽ không oan uổng người khác, ngày mai khi tiến hành công thẩm ta sẽ nêu rõ tội trạng của ngươi, để cho ngươi được chết rõ ràng.

Khải Kha Phu mặt xám như tro tàn, khóe miệng run rẩy, nỗi sợ hãi cái chết xông lên đầu.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Trên đời không có thuốc hối hận, toàn bộ hậu quả sẽ do bản thân gánh chịu.

- Chỉ là một nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với vương quốc Mỹ Á?

Khải Kha Phu trợn mắt hỏi.

Trong mắt Mục Lương lộ ra vài phần châm chọc, nói:

- Vương quốc Mỹ Á chỉ là một vương quốc nhỏ, còn không bằng một nửa vương quốc Lan Lư Ba, ta muốn san bằng nó là việc không khó.

Vương quốc Lan Lư Ba đều là vương quốc phụ thuộc vương quốc Huyền Vũ, hắn sẽ sợ vương quốc Mỹ Á nho nhỏ?

Khải Kha Phu bắt đầu lo lắng, mặc dù không xác định được sự chân thật trong lời nói của Mục Lương, nhưng hắn ta biết mình thật sự không có đường sống.

- Yên tâm, xử bắn sẽ không quá thống khổ.

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nói, rồi quay đầu dặn dò Ngục Giam Trưởng:

- Sáng sớm mai, cho hắn thay một bộ áo tù mới, hơi chút xử lý vết thương bên ngoài, đừng đổ máu chết rồi, sau khi công thẩm thì lại chấp hành xử bắn.

Khi công thẩm sẽ có rất nhiều người vây xem tại hiện trường, hiện tại cả người Khải Kha Phu máu me đầm đìa, cần xử lý một chút mới có thể lộ diện.

Ừm, nên để mọi người thấy rõ ràng kẻ phạm tội trông như thế nào.

- Vâng.

Ngục Giam Trưởng cung kính đáp ứng.

Trước khi rời đi thì Mục Lương lại căn dặn một câu:

- Nhớ kỹ, đừng để hắn chết.

- Tuân mệnh.

Ngục Giam Trưởng giơ tay nghiêm chào, cung kính đưa Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đến bên ngoài Ngục Giam.

Khi hắn trở lại phòng thẩm vấn thì Khải Kha Phu đang thất thần nhìn phía trước.

Ngục Giam Trưởng nhẹ nhàng gõ roi dài trong lòng bàn tay, đứng trên cao nhìn xuống đối phương, nói:

- Ở vương quốc Huyền Vũ, đây là kết cục cho những kẻ coi rẻ pháp luật pháp quy như ngươi.

Khải Kha Phu khàn khàn phản bác:

- Ta là quý tộc, giết một nữ nhân không có địa vị thì có gì sai chứ?

- Sao lại không sai? Cho dù ngươi có thân phận như thế nào, tùy ý làm bậy là phải trả giá thật lớn.

Ngục Giam Trưởng vung roi lên, tức giận nói:

- Kỳ Lộ vô tội biết bao nhiêu, cô ấy hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào với ngươi, trước khi gặp ngươi thì mỗi ngày cô ấy đều sống rất vui vẻ.

Ngục Giam Trưởng tức giận bùng nổ, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Kỳ Lộ, tơ máu trong mắt đỏ hơn.

Hắn có quen biết Kỳ Lộ, mỗi ngày hắn đều đi mua bánh bao ở chỗ cô ấy làm việc, mua nhiều lần, dần dà hắn nhớ kỹ cô gái vẫn luôn nở nụ cười trên môi kia.

- Chát chát!

Trong Ngục Giam quanh quẩn tiếng kêu la thê lương của Khải Kha Phu.

………

- Đông đông đông ~

Tiếng chuông du dương quanh quẩn Chủ Thành, báo hiệu bắt đầu một ngày mới ở vương quốc Huyền Vũ.

Lỵ Lỵ xách văn kiện đi vào Tòa Án, mái tóc màu xanh đen được chải gọn gàng sau tai, lộ ra vầng trán trắng nõn, cho người ta một loại cảm giác giỏi giang.

Thiếu nữ mặc bộ váy ngắn màu đen trắng, đi kèm với giày cao gót càng hiện ra cảm giác giỏi giang hơn nữa.

- Cộp cộp cộp ~

Gót giày đánh vào sàn nhà phát ra âm thanh đều đặn khiến cho những người khác không khỏi nghỉ chân quan sát.

Một nhân viên phục vụ đi ngang qua lên tiếng chào hỏi:

- Lỵ Lỵ, hôm nay tới sớm thế?

- Đã gần tám giờ rồi, không tính là sớm.

Lỵ Lỵ mỉm cười hồi đáp.

- Hôm nay, cô thật xinh đẹp.

Một nữ nhân viên công vụ khác khen ngợi.

- Chẳng lẽ bình thường ta không đẹp sao?

Lỵ Lỵ nói đùa.

Nữ nhân viên phục vụ kia gắt giọng:

- Trước đây cũng xinh đẹp, nhưng hôm nay xinh đẹp hơn rất nhiều.

- Cảm ơn, ngươi cũng rất đẹp.

Lỵ Lỵ cười tươi như hoa, nắm thật chặt văn kiện trong khuỷu tay.

Một nhân viên khác cười nói:

- Buổi công thẩm hôm nay là do đại nhân Thấm Lan phụ trách, Lỵ Lỵ hình như là trợ lý phải không?

- Đúng vậy, nó còn được tiến hành phát sóng trực tiếp trên TV.

- Đây chính là vụ việc rất quan trọng, có Lỵ Lỵ phụ trách chúng ta yên tâm rồi.

Các nhân viên Tòa Án sôi nổi thảo luận.

Nữ nhân viên trêu ghẹo nói:

- Khó trách hôm nay ngươi cố ý ăn diện như vậy.

Hầu như tất cả nhân viên trong Tòa Án đều biết Lỵ Lỵ cực kỳ sùng bái Nguyệt Thấm Lan.

- Ta chỉ là không muốn mất mặt trước công chúng thôi.

Lỵ Lỵ thanh thúy giải thích.

- Ta hiểu, chúng ta đều hiểu mà.

Một nhân viên khác tươi cười đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận