Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 849: Thú Thao Thiết Tiến Hóa Cấp 8



Khoảng nửa giờ sau, sau khi nó được một chùm ánh sáng trắng bao bọc, thân thể của nó đã trực tiếp dài ra hai mét rưỡi, nhưng toàn bộ hình dáng cơ thể nó cũng không có nhiều biến hoá, vẫn như trước có bộ lông thuần một màu trắng.

Cái sừng trên trán nó dài ra thêm hai phân, màu sắc của sừng cũng từ máu trắng tinh chuyển thành sự kết hợp giữa bốn loại màu sắc khác nhau, phân biệt là trắng, hồng, vàng và xanh lam.

Tê tê...

Thú Một Sừng khẽ lắc đầu, những sợi lông trên bờm của nó nhẹ nhàng lay động theo. Nó vô cùng thân thiết cúi đầu, dịu dàng cọ vào đầu Mục Lương.

- Ngoan, mang ta chạy một vòng quanh đây nhé.

Mục Lương xoay người ngồi lên lưng con Thú Một Sừng, anh đưa tay ra vỗ nhẹ nhẹ vào cổ nó.

Nó nâng móng trước lên, nó bắt đầu chạy một vòng quanh hoa viên, tốc độ vô cùng nhanh.

Mục Lương khẽ hạ thấp thân thể xuống phía trước, đưa tay nắm lấy lông mao ở cổ nó, từ đó giữ được thăng bằng cho thân thể.

Thú Một Sừng chạy cự nhanh, tốc độ của nó thậm chí còn nhanh hơn so với Sói Mặt Trăng.

- Hình như cưỡi nó chạy rất vui vẻ.

Con ngươi màu lam của Mễ Nặc lập loè tỏa sáng.

Ngay sau đó, Thú Một Sừng thay đổi phương hướng chạy về phía hai cô gái.

Ý niệm của anh vừa động, anh khống chế nó dừng lại trước mặt hai cô gái, xoay người đưa tay ra nói:

- Đi lên, ta mang hai người đi hóng gió.

- Được.

Mễ Nặc vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, cô được Mục Lương kéo lên ngồi ở phía trước. Anh lại đưa tay ra, ôn hòa nói:

- Thấm Lan, ngươi ngồi phía sau nhé.

Nguyệt Thấm Lan tỏ vẻ hoài nghi hỏi:

- Thú Một Sừng có thể chịu đựng được sức nặng của ba người chúng ta hay không?

Tê tê...

Thú Một Sừng quay đầu lại...Nó khụt khịt mũi, giống như đang nói ngươi đã xem thường ta rồi đó.

- Đi lên đi, nó chở ba người không thành vấn đề đâu.

Mục Lương cười như không cười nói.

Thú Một Sừng dù gì cũng là một con linh thú cấp tám hàng thật giá thật.

Một đạp của nó có thể đập vỡ khối đá tảng nặng vạn cân, làm sao có thể không chịu nổi sức nặng của ba người cơ chứ.

- Vậy được rồi.

Nguyệt Thấm Lan nhoẻn miệng cười.

Cô đưa tay ra giữ chặt tay của Mục Lương, động tác nhẹ nhàng ngồi ở phía sau anh.

- Đi thôi.

Mục Lương vung tay lên, hai sợi tơ nhện theo lòng bàn tay anh phun ra, quấn hờ quanh cổ con Thú Một Sừng, giống như tạo hình của một cái dây cương đơn giản.

Tê tê..

Thú Một Sừng phát ra một tiếng hí vang trời, nó chạy ra khỏi hoa viên hướng về phía dưới Trung Ương. Hộ vệ canh gác thấy thế, vội vàng chạy đuổi theo nó.

Chỉ là tốc độ của Thú Một Sừng quá nhanh, nó thật mau đã bỏ lại bọn họ ở phía sau một quãng rất xa.

Gió thổi qua hai bên má mát lạnh, Mễ Nặc gắt gao dựa lưng vào Mục Lương, cô có chút sợ hãi nhưng lại cảm thấy vô cùng kích thích.

Nguyệt Thấm Lan ôm thắt lưng anh, dán mặt vào lưng anh. Đôi mắt xinh đẹp màu xanh nước biển của cô khép hờ, tận tình hưởng thụ cảm giác thoải mái tuyệt vời này.

- Hai người chơi có vui không?

Mục Lương nói rõ ràng từng chữ.

Cảm giác cưỡi Thú Một Sừng không khác gì cưỡi ngựa, khiến cho anh nhớ lại những gì mình đã trải qua ở Địa Cầu.

Khi còn huấn luyện bộ đội đặc chủng, cưỡi ngựa cũng là một môn học bắt buộc phải hoàn thành.

Tuy rằng thời kỳ đó Địa Cầu đã bước vào giai đoạn sử dụng vũ khí nóng, nhưng bộ đội đặc chủng là binh chủng toàn năng, bất cứ một kỹ năng nào cũng phải thuần thục. Hơn nữa, nếu bọn họ tác chiến trên thảo nguyên, chắc chắn cần phải sử dụng đến ngựa.

- Chơi rất vui.

Mễ Nặc nghiêng đầu đáp.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Nhưng nó chạy quá nhanh, nhìn không rõ được phong cảnh hai bên.

- Vậy để ta nói nó chạy chậm lại.

Mục Lương đưa tay kéo căng tơ nhện, Thú Một Sừng đang chạy như bay ngay lập tức thả chậm tốc độ. Nó tiếp tục chạy ra khỏi Nội thành, hướng về ngoại thành rộng rãi.

- Nếu ngươi đã thích một không gian thoáng đãng như thế, về sau ngươi hãy tận hưởng cuộc sống ngay ở Ngoại thành đi nhé.

Mục Lương vỗ Thú Một Sừng dịu dàng nói.

Tê tê….

Thú Một Sừng hí vang một tiếng, tỏ vẻ nó vô cùng sung sướng với quyết định này.

………

Đông đông đông...

Nội thành, tiếng chuông du dương một tiếng tiếp một tiếng vang lên.

- Sáu giờ rồi.

Mục Lương nghiêng tai đếm tiếng chuông.

Anh và Mễ Nặc, Nguyệt Thấm Lam đã trở lại Trung Ương, Thú Một Sừng đã đến Vườn Sinh Thái tự nhiên.

- Ta đi chuẩn bị bữa tối.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

- Đi đi.

Mục Lương nắm lấy lỗ tai mao nhung của cô gái tai thỏ, thiếu nữ đỏ mặt bước nhanh rời đi.

Anh xoay người trở về thư phòng, nhìn khung cảnh quen thuộc, chậm rãi thở ra một hơi.

Nguyệt Thấm Lan đóng cửa phòng, dáng đi đoan trang đến bên cạnh bàn, nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, có cần phải nghĩ ngơi hồi phục không?

- Ừm, dừng lại một đoạn thời gian, chờ Phi Thuyền vận chuyển chế tạo xong, sẽ rời đi.

Mục Lương gật đầu đáp.

- Ừm, ngươi quyết định là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Cô quay đầu hỏi:

- Kẻ trộm tên Cam Na, ngươi định giảm miễn bao nhiêu thời gian giam giữ cô ta?

Mục Lương suy nghĩ một chút, lạnh nhạt nói:

- Giảm miễn năm năm.

- Năm năm, rất hợp lý.

Nguyệt Thấm Lam chậm rãi gật đầu, quyết định chờ một hồi sẽ cho người khác đi thông báo cho Bản Cơ Thản đang đợi.

- Còn có người khác tới chuộc người không?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

Nguyệt Thấm Lam ưu nhã lắc đầu nói:

- Không còn, hiện nay chỉ có Bản Cơ Thản tới.

- Được rồi.

Mục Lương đạm nhiên gật đầu.

Anh đứng lên, chuẩn bị đi một chuyến đến sở nghiên cứu, đi xem Vưu Phi Phi đang làm cái gì, thuận tiện đưa Hư Quỷ cấp 9 tới cho cô ấy.

Cộc cộc cộc...

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ vang.

- Thành chủ đại nhân, ta mang thú Thao Thiết tới.

Âm thanh Diêu Nhi vang lên truyền vào.

- Vào đi.

Mục Lương nhẹ giọng đáp.

Cọt kẹt...

Cửa thư phòng đẩy ra, Diêu Nhi ôm thú Thao Thiết đi đến.

Gào gừ gào gừ ~~

Thú Thao Thiết đã tỉnh, huy động móng vuốt nhỏ giùng giằng muốn đánh về phía Mục Lương.

- Ngoan.

Mục Lương vươn tay, làm cho thú Thao Thiết yên ổn rơi vào lòng bàn tay mình.

Thú Thao Thiết?

Đôi mắt màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lam đảo một vòng, kinh ngạc hỏi:

- Mục Lương, đây là thú thuần dưỡng mới của ngươi?

- Ừm, là Du An dùng để chuộc anh của hắn.

Mục Lương thuận miệng giải thích.

- Hóa ra là như vậy...

Nguyệt Thấm Lam vươn tay, thử đụng vào lỗ tai nhỏ của thú Thao Thiết.

Ngao ô ngao ô ~~

Nó quay đầu phát phát ra tiếng kêu như mèo con, cố bày ra dáng vẻ hung ác, nhưng bởi vì tiếng kêu quá đáng yêu, ngược lại càng thêm dễ thương.

- Còn rất đáng yêu.

Đôi mắt Nguyệt Thấm Lam sáng lên.

- Sau khi tiến hóa phỏng chừng sẽ không còn đáng yêu nữa.

Mục Lương cười một tiếng

Anh ôm nó rời khỏi thư phòng, hướng ra ngoài cung điện.

Nguyệt Thấm Lan vội vã đi theo ra ngoài, muốn nhìn một chút sau khi thú Thao Thiết tiến hóa sẽ biến thành hình dáng gì?

Trên quảng trường, Mục Lương để nó ở dưới đất, lấy tay ấn vào đầu nó, đồng thời ra lệnh dưới đáy lòng:

- Hệ thống, cho thú Thao Thiết tiến hóa đến cấp tám.

- Keng! Cấp ba tiến hóa đến cấp tám, khấu trừ một trăm mốt ngàn điểm tiến hóa.

- Keng! Thú Thao Thiết tiến hóa cấp tám thành công.

- Keng! Thiên phú Thôn Phệ đang được đồng hóa hoàn tất.

Ông ~~

Cả người nó tản ra ánh sáng xanh. Khí thế của nó bắt đầu kéo lên, hình thể cũng tăng trưởng, ngày một lớn hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận