Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 919: Ta Quay Về Lấy Thêm Tinh Hạch Hung Thú



Tinh thần của Lý Phúc trở nên tĩnh lặng, đột nhiên có chút luyến tiếc rời đi.

- Khụ khụ, các ngươi không thể đứng ở đây quá lâu.

Thành Phòng Quân ho khan hai tiếng nhắc nhở.

- Biết rồi.

Lý Phúc lấy lại tinh thần, chưa thỏa mãn mà thở sâu một hơi.

Hắn nhìn về phía thuộc hạ, cả đám đều nhìn toàn cảnh cây xanh đến xuất thần.

Phanh phanh phanh!!!

- Đừng nhìn nữa.

Lý Phúc giơ tay lên cho mỗi người một cái tát, mạnh đến mức mũ giáp chấn động.

Bọn thủ vệ lấy lại tinh thần, cẩn thận đi theo Lý Phúc rời đi Úng Thành, trở lại Phố Buôn Bán.

Lý Phúc gỡ mũ giáp xuống, gãi gãi mái tóc rối bời, xoay người nhìn tường thành cao vút, trong lòng dâng lên một chút cảm giác mất mát.

Nếu thành Bắc Hải cũng có nhiều thực vật xanh như vậy thì tốt biết mấy...

Rất nhanh, bọn thủ vệ lại bị mùi thơm mê người hấp dẫn, cả đám lần theo hương vị bước tới một cửa hàng gần đó.

Lý Phúc không có ngăn lại, coi như để cho bọn họ nghỉ ngơi một hồi, nhân tiện thăm dò thành Huyền Vũ.

Bọn thủ vệ đi tới cửa hàng đồ ăn vặt, khi nhìn thấy bắp rang vàng óng, cả đám đều điên cuồng nuốt nước miếng.

- Thơm quá, nhìn có vẻ rất ngon!

Lý Phúc nói, hai tròng mắt tỏa sáng.

- Ở đây có ăn thử, mọi người có thể nếm một chút.

Nhân viên bán hàng đưa tay ra hiệu.

Lý Phúc nghe vậy lập tức cầm một viên bắp rang rồi cho vào miệng.

Sau năm phút, mười mấy người rời khỏi cửa hàng đồ ăn vặt, mỗi người đều cầm mấy túi giấy trên tay, bên trong đầy các loại đồ ăn vặt.

- Ăn quá ngon! Còn ngon hơn cả thịt nướng!

Bọn thủ vệ khen không dứt miệng, vừa nói vừa nhét đầy bắp rang vào miệng.

- Bánh bích quy ăn ngon!

- Kẹo cũng không tệ, có vị ngọt!

Bọn thủ vệ túm tụm thảo luận như bọn trẻ con.

- A, Đại thống lĩnh, bên đó là giao dịch trái cây đúng không?

Có thủ vệ tìm được Quầy Trái Cây, khi thấy từng quầy trái cây chất đầy ắp, đôi mắt ai nấy đều tràn đầy ngạc nhiên.

- Mỗi quả có giá năm khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng...

Lý Phúc đọc giá cả viết trên tấm bảng gỗ, hai tròng mắt dần dần phóng to.

Hắn lập tức xoay người chạy về phía Sơn Hải Quan.

- Ai ai, Đại thống lĩnh muốn đi đâu vậy?

Bọn thủ vệ kinh ngạc hô to.

- Trở về lấy thêm tinh thạch hung thú!

Lý Phúc đáp mà không hề quay đầu lại.

Lần này, bọn họ tới thành Huyền Vũ chỉ mang theo một ít tinh thạch hung thú.

- Đi thôi, đi thôi! Ta cũng muốn trở về lấy thêm tinh thạch, ở đây có quá nhiều đồ tốt!

Bọn thủ vệ liếc nhau, ngay sau đó không hẹn mà cùng đuổi theo Lý Phúc.

Các nhân viên bán hàng gần đó đều che miệng cười khẽ, các cô biết, không bao lâu thì Phố Buôn Bán sẽ chật kín người.

……….

Cộc cộc cộc~~~

Khu Trung Ương, cửa thư phòng Cung điện bị gõ vang.

- Tiến vào đi.

Mục Lương không ngẩng đầu, lên tiếng truyền ra.

Cọt kẹt...

- Mục Lương, người thành phố Bắc Hải cho người mang tới Cua Qủy Xanh.

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa đi vào, bước đi ưu nhã đi tới bên cạnh anh.

- Ở chỗ nào?

Tinh thần của Mục Lương tỉnh táo lên.

Anh đã cực kỳ lâu chưa được ăn hải sản, trong lòng rất kỳ vọng mùi vị của Cua Qủy Xanh, có thể ăn ngon giống như hải sản ở Địa Cầu không.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta bảo Tiểu Lan để lại một con ở phòng bếp, còn lại đều bỏ vào kho lạnh.

- Đi, làm món mới nếm thử.

Mục Lương vỗ mặt bàn đứng lên, kích động lôi kéo nữ nhân ưu nhã đi về phía ngoài.

Nguyệt Thấm Lan cười trêu nói:

- Cua Qủy Xanh có thể dụ người như thế sao?

- Rất lâu không ăn hải sản, có chút thèm.

Mục Lương thuận miệng trả lời một câu.

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp con mắt màu xanh nước biển, hải sản là chỉ Cua Qủy Xanh?

Chờ lúc hai người đi tới phòng bếp, hai vị tiểu hầu gái vây quanh một con cua, vẻ mặt của hai người đau khổ thảo luận làm sao nấu nó.

- Nếu không thì chiên dầu.

Vệ Ấu Lan nghiêm túc nói.

- Vậy phải dùng thật nhiều dầu.

Vân Hân lắc đầu, ngây thơ nói:

- Hay trực tiếp dùng lửa đốt, có thể tiết kiệm chút dầu.

- Hung thú biển dùng lửa đốt, có thể ăn ngon không?

Vệ Ấu Lan nghi ngờ nói.

Vân Hân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đề nghị:

- Nếu không thì lấy thịt đi xào?

- Trực tiếp hấp là được rồi.

Giọng của Mục Lương ôn hòa truyền vào.

- Thành chủ đại nhân!

Vân Hân với Vệ Ấu Lan xoay người lại nhìn về phía trước cửa, thấy Mục Lương đi tới, vội vã cung kính hành lễ.

Vệ Ấu Lan ngoẹo đầu nghi ngờ nói:

- Đại nhân, ngài không phải đã nói, hấp lên thịt sẽ có mùi sao?

- Đó là hung thú trước đây sống trên đất liền, hung thú biển chắc sẽ không giống thế, thử trước một chút.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Ta thử xem.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé lấy ra một con dao , bắt đầu tách rời con cua trước mắt.

Tiểu hầu gái dùng sức, cũng không thể gỡ được cái vỏ của Cua Qủy Xanh.

- Thật cứng.

Vệ Ấu Lan cắn môi, tiếp tục dùng lực đâm vào..

- Để ta.

Mục Lương tiến lên trước, đưa tay chụp vào xác Cua Qủy Xanh.

Tay của anh trồi lên một tầng năm màu, cứng rắn trơn tru bao trùm hai tay, nhẹ khẽ dùng sức một chút, tách ra cái vỏ của Cua Qủy Xanh, lộ ra thịt màu trắng bên trong.

- Cái vỏ rất cứng rất thích hợp làm khôi giáp.

Mục Lương bấm tay gõ vào xác con cua, nhất thời tạo thành 1 vết lõm vào.

Dựa vào sức mạnh anh mới vừa bắn ra, không thua cường giả cấp 4, nhưng cũng không có đánh nát cái vỏ của Cua Qủy Xanh.

- Qủa thật rất cứng.

Nguyệt Thấm Lan cũng đưa ra ý kiến tán đồng.

- Đó là do sức chưa đủ.

Mục Lương lắc đầu.

Xác ngoài của Cua Qủy Xanh chỉ tương đối cứng rắn mà thôi, đây cũng là nguyên nhân anh không có thuần hóa Cua Qủy Xanh. Miếng vảy của Kỳ Nhông Năm Màu, còn cứng hơn vỏ của nó.

Mục Lương dự định lúc gặp phải các loài hung thú biển khác, sẽ không lo lắng chuyện thuần hóa nữa.

Tiểu hầu gái bắt đầu nấu nước, cắt con cua ra rồi cho vào nồi, rồi đậy nắp lại bắt đầu hấp.

Hơn mười phút phía sau, nước trong nồi sôi trào vài lần, phần xác của Cua Qủy Xanh vốn có màu xanh, lúc này cũng thay đổi thành màu đỏ quen thuộc.

- Chắc chín rồi, mở nắp.

Mục Lương nhìn thấy ra lệnh.

- Vâng.

Tiểu hầu gái khéo léo giở nắp nồi lên, hơi nóng nhất thời xông lên, Mục Lương giơ tay quơ qua, hơi nước biến mất, lộ ra thịt cua đã hấp chín.

Anh mang tới chiếc đũa, gắp một miếng thịt cua, đặt ở trước miệng nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhét vào trong miệng thưởng thức

- Ăn ngon, mùi vị rất tươi.

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.

Thịt Cua Qủy Xanh vào miệng tan ngay lập tức, mùi vị tươi ngon không gì sánh được, ngon hơn thịt cua ở Địa Cầu.

- Ta nếm một chút.

Nguyệt Thấm Lan mím môi một cái.

Mục Lương gắp lên một miếng thịt, đưa đến trong miệng nữ nhân ưu nhã.

Hai con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, thở dài nói:

- Thật sự ăn rất ngon, không thêm bất cứ đồ gia vị nào cũng có thể làm được món ăn ngon như vậy, khiến người ta rất ưa thích.

Mục Lương nhìn vào phần xác thịt, không thấy được phần gạch màu vàng, điều này làm cho anh có một ít hơi thất vọng, nhưng một bữa thịt thơm ngon, vẫn như cũ khiến người ta thoả mãn.

- Các ngươi cũng nếm một chút đi.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía hai vị tiểu hầu gái.

-Vâng.

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Hân với Vệ Ấu Lan sáng lên, lấy chiếc đũa gắp lên thịt cua thưởng thức, ánh mắt hai co bé sáng lên.

- Ăn thật ngon~~

Tiểu hầu gái nửa híp con ngươi, phồng lên khuôn mặt bánh bao khen không ngớt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận