Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2614: Đừng Nói Những Lời Thiểu Năng Như Vậy

Phú thương lộ ra sắc mặt xấu xí, hắn quay đầu nhìn Lăng Hương ngồi ở đằng xa, ánh mắt tràn đầy sự bất mãn, sâu trong đáy mắt còn hiện lên một tia sát ý.

- Hừ!

Lăng Hương đắc ý nhìn về phía tên phú thương kia, ngạo nghễ hất cằm lên.

- Nữ nhân đáng chết!

Phú thương tức giận vỗ mạnh vào tay vịn.

Trong phòng nghỉ ngơi trên lầu.

Mục Lương hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói:

- Sai người chú ý vị khách số hai mươi lăm.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, quay đầu nhìn về phía hộ vệ Trung Ương đứng canh gác bên cạnh.

A Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay người rời đi phòng nghỉ.

Hồ Tiên hỏi với giọng điệu ưu nhã:

- Còn ai ra giá cao hơn không?

- Hừ!

Tên phú thương hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không giơ thẻ bài lên, dù sao thì sau đó vẫn còn rất nhiều thứ tốt.

Hắn cúi đầu, sát ý nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng.

Hồ Tiên mỉm cười, giơ tay lên nói:

- Chúc mừng công chúa Lăng Hương, bộ "Chén Thánh" này đã thuộc về ngươi.

- Hì hì, nhất định cha ta sẽ rất vui vẻ.

Lăng Hương nhoẻn miệng cười, đứng dậy đi theo nhân viên phục vụ đi thanh toán tiền.

Hồ Tiên vỗ tay một cái, cười nói:

- Đồ vật đấu giá thứ hai.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nhân viên phục vụ lại đi lên sân khấu đấu giá lần nữa, đặt mấy cái bình lưu ly ở trên mặt bàn.

Bình lưu ly trong suốt, bên trong chứa mấy viên trân châu với màu sắc khác nhau, rực rỡ dưới ánh sáng rạng ngời.

Hồ Tiên cầm lấy một bình lưu ly, quơ quơ nói:

- Ở đây hẳn là không ít người rất quen thuộc với thứ này, nhưng mà có người lần đầu tiên thấy nó nên ta mạn phép giới thiệu lại.

- Đây là Phú Năng Trân Châu, sau khi dùng có thể thi triển năng lực khác nhau, có tác dụng trong năm phút đồng hồ.

Cô tiếp tục giới thiệu.

Phú Năng Trân Châu là một trong những món đặc sắc trong hội đấu giá lần này, rất nhiều người đến đây bởi vì nó.

Một bình có năm viên Phú Năng Trân Châu, bên trong bao hàm năng lực hệ hỏa, năng lực hệ thủy, năng lực hệ băng, năng lực hệ thổ và năng lực hệ lôi.

Hồ Tiên vừa dứt lời thì không ít người thốt lên kinh ngạc, ánh mắt trở nên nóng rực.

- Ta muốn một bình, đừng ai giành với ta!

Có người hô to một tiếng.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại, lạnh nhạt nói:

- Các hạ, nếu ngươi còn nói như vậy nữa thì ta đành phải mời ngươi ra ngoài.

- ... Xin lỗi.

Người vừa nói chợt biến sắc, sau đó thành thật ngậm miệng lại.

Hội đấu giá có quy củ không được phép uy hiếp hay đe dọa người đấu giá còn lại với bất cứ hình thức nào, nếu không sẽ bị mời ra khỏi Đại Hội Đường.

Hồ Tiên thu hồi tầm mắt, trên mặt lại hiện lên ý cười một lần nữa:

- Phú Năng Trân Châu có số lượng cực kỳ hiếm hoi, là át chủ bài bảo mệnh và tuyệt địa phản kích, nếu ai cảm thấy hứng thú thì có thể chuẩn bị đấu giá.

- Đây chính là đồ tốt!

Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng lên.

Lăng Hương vừa trở về, nghe thấy trên đài chuẩn bị bán đấu giá Phú Năng Trân Châu, cô lập tức hưng phấn nói:

- Ta cũng muốn đấu giá.

Phú Năng Trân Châu có sức mê hoặc quá lớn, đặc biệt là một ít người nắm quyền không có lực lượng siêu phàm càng là hai mắt tỏa sáng.

Linh Vận liếc xéo bạn thân, hỏi:

- Ngươi muốn tranh giành với ta à?

- Ngươi gấp cái gì, có tận năm chai mà, chúng ta một người mua một chai thì tốt rồi.

Lăng Hương gắt giọng nói.

Linh Vận bĩu môi, ậm ừ đáp:

- Ngươi nói cũng phải.

- Giá khởi điểm là hai trăm ngàn đồng một chai.

Hồ Tiên vừa dứt lời, tiếng đấu giá lập tức không dứt bên tai.

Vương quốc Huyền Vũ, bên trong Đại Hội Đường Chủ Thành, hội đấu giá tiến hành rất thuận lợi.

Sau ba giờ đã thành giao sấp sỉ năm mươi món vật phẩm đấu giá, có người vui có người buồn.

Đuôi hồ ly sau lưng Hồ Tiên nhẹ nhàng lắc lư, cười nhạt nói:

- Hiện tại nghỉ ngơi hai giờ, hội đấu giá buổi chiều sẽ bắt đầu lúc một giờ.

Cô phất tay xoay người đi xuống sân khấu đấu giá, các khách mời đứng dậy lần lượt rời khỏi Đại Hội Đường, chuẩn bị đi ăn cơm trưa rồi trở lại đây.

Linh Vận kéo tay bạn tốt, đề nghị:

- Lăng Hương, chúng ta đi ăn lẩu xào cay đi, cửa hàng chúng ta nhìn thấy hôm qua sẽ khai trương vào hôm nay đúng không?

Hai người vừa rời đi Đại Hội Đường, hộ vệ Kỵ Sĩ canh giữ ở bên ngoài nhanh chóng tiến lên, bảo vệ hai người ở chính giữa.

- Được đấy, cửa hàng kia mở ở Chủ Thành hẳn là hương vị sẽ không tệ.

Lăng Hương nói với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Hai cô gái nắm tay nhau cất bước đi tới quảng trường Chủ Thành.

Có điều cả hai vừa đi được một đoạn đường thì đã bị một đám người ngăn cản.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Ngươi tên gì?

Một người đàn ông bụng phệ khoanh hai tay trước người, nhìn chằm chằm Lăng Hương với ánh mắt bất thiện.

Lăng Hương dừng bước, cô nhìn người đàn ông trước mắt, hoang mang hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ngươi không nhớ ta à?

Áo La trợn mắt, trên mặt lộ ra thần sắc khó mà tin nổi.

Lăng Hương nhíu mày, lạnh giọng hỏi ngược lại:

- Vì sao ta phải nhớ ngươi chứ? Ngươi đẹp lắm hay sao mà ta cần phải nhớ?

- Cộp cộp cộp ~~~

Bọn Kỵ Sĩ tiến lên trước, bảo hộ Lăng Hương và Linh Vận ở phía sau, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Áo La.

Nếu không phải vương quốc Huyền Vũ cấm đánh lộn ẩu đả, lúc này bọn họ đã đánh tên Áo La thất lễ kia nằm sấp mặt rồi.

Linh Vận liếc nhìn Áo La, lẩm bẩm:

- Nhìn có chút quen mắt.

- Cái gì? Ngươi quen biết hắn ta à?

Lăng Hương hơi nhướng mày, kinh ngạc nhìn về phía bạn thân.

Linh Vận trợn trắng mắt, tức giận nói:

- Ta chỉ cảm thấy hắn có chút quen mắt thôi, chắc là đã gặp qua ở nơi nào rồi, làm sao mà biết hắn ta chứ, ngươi không thấy hắn thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn cả ông nội của ta sao?

Áo La dẫn người ngăn cản đường đi của các cô, rõ ràng là đến để gây chuyện.

Lăng Hương nghe vậy lại nhìn Áo La một lần nữa, càng xem càng cảm thấy có chút quen mắt.

Áo La nói với sắc mặt âm trầm:

- Đáng chết, ngươi cướp Chén Thánh của ta, bây giờ lại còn giả vờ không biết ta!

Áo La là khách mời ở bên trong Đại Hội Đường, hắn và Lăng Hương cùng nhau nhìn trúng đồ đấu giá thứ nhất, hai người đấu giá đến cuối cùng, Chén Thánh vẫn là rơi vào tay thiếu nữ

Lăng Hương chợt hiểu ra, tay trái nắm lại vỗ vào lòng bàn tay phải:

- Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi là lão đầu đấu giá thua ta.

- ...

Áo La sắp tức chết rồi, chuyện mới xảy ra mấy giờ trước còn cần suy nghĩ lâu như vậy mới nhớ ra?

Lăng Hương trợn trắng mắt, tiếp tục nói:

- Chén Thánh là ta đấu giá thắng được, sao có thể tính là cướp của ngươi chứ?

Áo La tức giận nói:

- Đáng chết, nếu như không phải ngươi tranh giành với ta thì bộ Chén Thánh sẽ bị ta giành lấy rồi.

Giọng điệu của Lăng Hương lạnh xuống, cô lạnh nhạt nói:

- Ngươi đã lớn tuổi rồi, đừng nói những câu thiểu năng như vậy chứ.

Linh Vận cũng giận quá hóa cười, tức giận nói:

- Đúng thế, đây là hội đấu giá, vốn dĩ ai trả giá cao hơn thì được, ngươi không thể ra giá cao hơn thì dựa vào cái gì nói là chúng ta cướp hả?

- Ngươi!

Áo La tức muốn hộc máu, bị tiểu bối mắng trước mặt công chúng, từ trước tới nay hắn chưa từng mất mặt như vậy, sắc mặt luân phiên lúc xanh lúc trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận