Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 697: Tổng Trưởng Tam Quan, Phó Quân Trưởng

Bọn họ không chỉ chiếm dụng không gian, đã thế lại chẳng đem lại lợi ích sáng tạo gì cả, còn không bằng để bọn họ giao ra cả gia sản của bản thân.

Hoa La và Cuồng Phong Tử trầm mặc liếc nhìn nhau.

- Thời hạn là ba ngày.

Mục Lương nói xong liền quay người rời đi.

Ba ngày sau, máy bay Huyền Vũ bắt đầu đi liền có thể tiện đường đưa tin tức đám người này trở về.

Du Tương ngây người ngồi trên giường, trong hai mắt đầy áp sự lo lắng, không yên

Tinh thạch hung thú nửa đời của hắn chỉ tích lũy, cuối cùng cũng chỉ giảm được vài năm giam giữ.

Cam Na đứng lên, lo lắng đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ làm cách nào để người của cô ta sớm nộp tinh thạch.

Cô ta không muốn ở chỗ này quá lâu, chỉ mong một ngày có thể sớm thoát ra khỏi chỗ này.

- Tên điên, nghĩ cách làm sao có thể sớm thoát ra khỏi nơi này đi.

Hoa La đi đến sát song sắt, nhìn Cuồng Phong Tử đang ở phía đối diện.

- Đang nghĩ.

Cuồng Phong Tử không chút do dự gật đầu đồng ý.

Hoa La mở miệng nói:

- Vậy viết thư đi, bảo bọn trẻ nhanh chóng mang tinh thạch tới.

Cô ta và Cuồng Phong Tử có hai đứa con, một nam một nữ, hơn hết chúng đều là kẻ trộm.

- Ừm, ta sẽ viết.

Cuồng Phong Tử dùng sức gật đầu.

Hắn ta đập vào cửa lao, lớn tiếng hô:

- Người đâu, mang bút với giấy cho ta.

Rầm...Rầm...Rầm...

Tiếng vang ở trong không gian dưới đất vọng lên, rất nhanh đã có Giám Ngục chạy tới đưa giấy cùng bút than.

Đám người Mục Lương sau khi rời khỏi nhà tù liền trở lại đại sảnh làm việc.

- Nhớ canh giữ bọn họ nghiêm túc.

Anh nghiêng đầu dặn dò.

- Vâng.

- Đi đi, trở về thôi.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Đám người rời khỏi nhà giam, giám ngục cung tiễn bọn họ lên xe ngựa trở về bằng đường cũ.

Vù Vù…..

Gió lạnh gào thét, nhà tù ở thành Huyền Vũ là nơi duy nhất không có thực phẩm xanh.

Sau mười lăm phút, xe ngựa lái vào khu Trung Ương, dừng ở tầng tám trước cung điện.

Ba người từ trên xe đi xuống, Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa rời khỏi, hộ vệ ở khu Trung Ương sau khi trở về tiếp tục huấn luyện mỗi ngày.

Mục Lương vừa bước vào sảnh chính, Ba Phù cũng nhanh chạy tới.

Cô bé ngây thơ nói:

- Đại nhân, Cầm Vũ và Đại An Ti đang đợi ngài ở trong phòng tiếp khách.

Mục Lương cùng Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ta cho hai người đó hai ngày để suy nghĩ.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, buông tay nói.

Cô vốn tưởng rằng bọn họ ngày mai mới đến, không ngờ hôm nay họ đã tới đây rồi.

- Đi tới gặp một chút đi.

Mục Lương vung ống tay áo, cất bước đi tới phòng khách.

Bên trong phòng tiếp khách.

Cầm Vũ ngồi thẳng tắp, hai tay nâng chén trà.

Đại An Ti tay vuốt chén trà rỗng, hai mắt nhìn chằm chằm hướng về cửa phòng tiếp khách.

- Tại sao ngài ấy còn chưa trở về?

Cô nhỏ giọng thì thầm nói nhỏ một câu.

Cầm Vũ dặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói:

- Kiên trì chờ thêm lát vậy.

Bịch...bịch...bịch...

Tiếng bước chân vọng đến, cửa của phòng khách bị đẩy ra từ bên ngoài, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi đến.

Nguyệt Thấm Lan kéo ghế chủ vị ra, để anh ngồi xuống trước mình mới ngồi theo sau.

Con người màu xanh nước biển của cô nâng lên, quan tâm nói:

- Vết thương của hai vị đã khôi phục chưa?

- Thương thế của bọn ta đã khỏi hẳn, cảm ơn ngươi đã quan tâm.

Cầm Vũ nhẹ nhàng nói.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nói.

Mục Lương nhấp một ít trà nóng mà tiểu hầu gái đưa tới, ngước mắt hỏi:

- Hai vị có chuyện gì sao?

Đôi môi đỏ mọng của Cầm Vũ khẽ nhếch lên, muốn nói lại thôi

- Mục Lương các hạ, chúng ta dự định muốn ở lại, muốn làm việc ở chỗ ngài.

Đại An Ti thấy thế đành mở miệng thay Cầm Vũ.

- Có thể, các ngươi có yêu cầu gì đối với công việc?

Khóe môi Mục Lương nâng lên.

- Ta không có.

Cầm Vũ nhẹ giọng nói

- Ta cũng thế.

Đại An Ti vội vàng phụ họa.

- Như vậy…À?

Thân thể Mục Lương ngả về sau dựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Anh chợt nhớ tới hệ thống phòng thủ của thành vẫn chưa được hoàn thiện tốt. Bây giờ, có Đại An Ti với Cầm Vũ, anh có thể bắt tay vào việc hoàn thành nó.

- Ta dự định xây Quân Doanh, đối với Thành Phòng Quân bắt đầu tiến hành quản lý thống nhất đồng thời chiêu một đám người mới.

Mục Lương ngước mắt nói.

Cầm Vũ với Đại An Ti cảm thấy nghi hoặc, việc này có liên quan gì đến với công việc của mình sao? 

- Đại An Ti sẽ là phó quân trưởng, phụ trách quản lý Quân doanh hằng ngày, chịu trách nhiệm quản lý Thành Phòng Quân.

Mục Lương giải thích.

Con mắt màu xanh của Cầm Vũ trừng lớn, trong lòng cô vô cùng chấn động, chức vị của Đại An Ti không thấp.

- Giống như Đại An Ti, Cầm Vũ sẽ quản lý pháo đài của ba quan, chức vị là Tổng trưởng Tam quan.

Mục Lương Bình tĩnh lên tiếng

Quân doanh đã được thiết lập, Phó quân trưởng và Tổng trưởng tam quan cũng tìm được. Việc này tương đương với bọn Vệ Cảnh sẽ trực tiếp có thêm hai vị cấp trên.

- Tiền lương của Phó quân trưởng là 2500 đồng Huyền Vũ, mỗi tháng sẽ nhận được ba cân trà Tinh Thần.

Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn, mở miệng nói:

- Còn Tổng trưởng Tam quan mỗi tháng nhận 1600 đồng Huyền Vũ, mỗi tháng nhận được một cân rưỡi trà Tinh Thần, các phúc lợi còn lại sẽ do Nguyệt Thấm Lan quy định.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

- Các ngươi còn có vấn đề gì hay không?

Mục Lương mỉm cười hỏi

Cầm Vũ hiếu kỳ hỏi:

- Nếu ta là Phó quân trưởng vậy quân trưởng hiện tại là ai?

- Ta.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Tâm trạng của Cầm Vũ ngạc nhiên một lúc, sau đó lại trở về bình thường.

Nếu như thành Huyền Vũ là một con hung thú thì Thành Phòng Quân chính là hàm răng sắc bén mà Quân trưởng chính là đại não của con hung thú đó.

- Các ngươi sẽ được sống ở khu Trung Ương, sẽ có căn nhà riêng cho các ngươi.

Mục Lương ôn hoà lên tiếng.

- Thật ra, bọn ta ở khu phố chữ Canh cũng tốt lắm.

Đại An Ti ngây thơ nói.

- Cũng được.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng nói một câu:

- Chỉ khi ở Trung Ương mới được ăn no, có đồ ăn tốt nhất. Bữa sáng còn được cung cấp miễn phí.

- Thật sao? Vậy ta được đến khu Trung Ương ở cũng được.

Đại An Ti trong nháy mắt thay đổi lời nói.

Lần đầu tiên, cô được đến nơi này, đã được ăn thức ăn ở nhà ăn, đó là những món ngon nhất trên đời mà cô được thưởng thức.

Cầm Vũ liếc nhìn Đại An Ti, cô ấy lật mặt nhanh thật.

- Hồ Tiên ở ngay cạnh phía đông Thiên Điện.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Được.

Mục Lương gật đầu đồng ý

- Chúng ta được ở trong Cung điện sao?

Đại An Ti ngạc nhiên lên tiếng

- Các ngươi muốn ở đâu, có thể chọn ở tầng sáu hoặc tầng năm?

Nguyệt Thấm Lan cười hỏi

- Ta muốn ở tầng sáu…

Đại An Ti lên tiếng

Mục Lương liếc nhìn đánh giá Đại An Ti, nhìn cô một hồi lâu, khiến tim cô đập thình thịch, chả nhẽ Thành Chủ coi trọng mình?

- Thấm Lan, mang Quả Tinh Thần cho Đại An Ti.

Mục Lương đột nhiên nói.

- Được.

Thấm Lan cũng không hỏi nhiều liền đứng dậy đi ra ngoài.

- Quả Tinh Thần là gì vậy?

Đại An Ti chớp đôi mắt xanh hỏi.

Mục Lương chống tay lên cằm, ôn hòa hỏi:

- Ngươi đã dừng lại ở cấp 7 sơ cấp bao lâu rồi?

- Đã…. Ba năm

Đại An Ti nói xong thở dài một hơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận