Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1799: Để Cho Cô Ấy Xem Đi, Có Việc Buổi Tối Lại Nói



Nữ bán hàng dùng hai tay đưa biên lai, dặn dò:

- Khách nhân, hai ngày sau cầm tấm biên lai này tới lấy TV, chúng ta chỉ nhận phiếu không nhận người, cho nên phải giữ kỹ phiếu biên lai.

- Đã biết.

Tô Lâm Y Tư gập phiếu vài lần, nhét vào túi tiền áo vải.

Cô dạo qua Trân Bảo Lâu một vòng, mới rời Trân Bảo Lâu, trực tiếp đến tiệm đồ uống lạnh, mua một ly nước đá vị vải, mới hài lòng tới rạp chiếu phim.

Qua một tiếng rưỡi sau, Tô Lâm Y Tư từ cửa phòng chiếu phim đi ra, khuôn mặt cô chưa thỏa mãn.

- Quá hay, thật muốn xem thêm lần nữa.

Cô khen ngợi hết lời, cảm thấy quyết định mua hai phiếu là đúng đắn, có thể xem bộ phim điện ảnh lần nữa.

Cô nghỉ ngơi vài chục phút, lại xếp hàng vào phòng chiếu phim, bắt đầu xem suất chiếu thứ hai.

Lại qua nửa giờ, Tô Lâm Y Tư hai mắt phiếm hồng đi ra phòng chiếu phim, hiển nhiên là đã khóc. Nhóm người cùng đi ra cũng đỏ hai mắt, có người vẫn còn khóc, bị bộ điện ảnh làm cảm động.

- Quá hay, cảm động quá.

- Ta muốn xem lại, sẽ mua thêm một phiếu nữa.

- Ô ô ô, ta muốn khóc, những người thú quá đáng thương, tại sao lại đối xử với bọn hắn như vậy?

Tô Lâm Y Tưbị cảm động lây gật đầu, cũng nghĩ như bọn họ.

Cô thở sâu, vui mừng nói:

- May không dắt theo thị nữ với Trương thúc, nếu không thì mất hết thể diện.

Cô là là Nữ Vương vương quốc Lan Lô Ba, phải chú ý hình tượng, tự nhiên không thể khóc trước mặt thuộc hạ.

Tô Lâm Y Tư nhìn thời gian bộ phim tiếp theo, còn nửa giờ, liền quyết định đi ra ngoài mua chút đồ ăn. Cô đi ra rạp chiếu phim, đầu tiên là mua khoai nướng, nhớ tới sản phẩm trong quảng cáo, lo rằng sẽ bị mua hết, vì vậy lại đi mua ga trải giường mới với nước hoa.

Mua xong mỹ phẩm dưỡng da với ga trải giường, lúc đi ngang qua tiệm bán quần áo, cô lại nhịn không được, đi vào thử mấy bộ quần áo, cuối cùng trong tiếng khen ngợi của nhân viên công tác, mua toàn bộ ty phục đã thử.

Cô xách túi lớn túi nhỏ rời tiệm bán quần áo, trên mặt mang nụ cười chưa thỏa mãn.

- Nguy rồi, bộ điện ảnh sắp bắt đầu!

Tô Lâm Y Tư nhớ tới, vội vã phi nước đại đến rạp chiếu phim. Sau năm phút, cô đuổi kịp lần chiếu phim thứ ba, lại một lần nữa đắm chìm trong trong phim ảnh.

Đợi cô xem xong cả bốn suất chiếu, thời gian đã tới buổi trưa, người trong Phố Buôn Bán càng ngày càng nhiều, hương vị thức ăn ngon bay đầy mấy con phố.

- Thật nhiều người, hy vọng không ai nhận ra ta.

Tô Lâm Y Tư lau nước mắt bên khóe mắt, vẫn hết sức cảm động đi ra.

Cô cầm y phục, tới tiệm ăn, chuẩn bị ăn cơm trưa. Khi cô đến rất may mắn, đúng lúc còn có một bàn trống.

- Khách nhân chỉ đi một người sao?

Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.

- Ừm.

Tô Lâm Y Tưgật đầu.

Bồi bàn đưa thực đơn cùng bút máy:

- Được rồi, đây là thực đơn, khách nhân muốn ăn gì thì khoanh tròn vào đó.

- Được rồi.

Yết hầu Tô Lâm Y Tư giật giật, đã ngửi được mùi thơm từ bàn khác bay tới. Cô cầm lấy bút máy, vùi đầu khoanh tròn, chọn hơn mười món thì gọi tới nhân viên công tác đến.

- Khách nhân gọi nhiều như vậy không biết có ăn hết không?

Nam phục vụ nhắc nhở một câu.

- Ta ăn hết, yên tâm đi.

Tô Lâm Y Tưkhoát tay áo.

- Vâng.

Nam nhân viên bất đắc dĩ rời đi.

Hắn không thể làm gì khác hơn là lấy bàn tính bắt đầu tính toán giá cả, thu tinh thạch ma thú rồi mới chuẩn bị món.

Tiệm ăn này yêu cầu thanh toán trước bữa ăn, tránh cho có người ăn rồi chưa tính tiền, nhân viên công tác bận rộn cũng sẽ bỏ sót.

Chờ thức ăn bê lên, Tô Lâm Y Tư đã sớm không nhịn được, hai tay cầm hai món đưa lên miệng. Một tiếng sau, cô thỏa mãn cái bụng, chậm rãi rời tiệm ăn.

…………..

Đạp đạp đạp ~~~

Ngôn Băng từ thang máy đi ra, phong trần đi tới cung điện khu Trung Ương.

Bên trong cung điện, Vệ Ấu Lan nhu thuận hành lễ nói:

- Tiểu thư Ngôn Băng, đã lâu không gặp.

- Đã lâu không gặp.

Ngôn Băng gật đầu đáp lại, nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương đâu?

Vệ Ấu Lan trong trẻo nói:

- Đại nhân ở phòng làm việc, đã bận rộn ba bốn ngày.

Ngôn Băng nghe vậy dừng lại, ngạc nhiên hỏi:

- Có yêu cầu không làm phiền không?

- Không có, chỉ là nếu tiểu thư Ngôn Băng không có việc khẩn cấp, vẫn NÊN chờ một chút đi, lúc đại nhân nghiên cứu không thích bị cắt đứt.

Vệ Ấu Lan ôn nhu đề nghị.

- Được rồi.

Ngôn Băng nhẹ nhàng gật đầu.

Vệ Ấu Lan nói:

- Tiểu thư Ngôn Băng nghỉ ngơi đi, chắc ngài cũng mệt rồi, ngài muốn ăn gì không?

- Nấu giúp ta tô mì, ta đi rửa mặt đã.

Ngôn Băng tháo nón an toàn xuống nói.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan nhu thuận gật đầu, xoay người đi tới nhà bếp. Ngôn Băng trở lại ở Thiên Điện, cởi khôi giáp U Linh, tắm táp thoải mái. Cô thay váy ngắn mềm mại, rời Thiên Điện đến phòng ăn, tiểu hầu gái cũng nấu xong mỳ sợi.

Ngôn Băng nhìn mì nước nóng hổi, trên còn có ba quả trứng chiên, phần rìa chiên giòn vàng óng ánh được rắc chút tiêu.

Vệ Ấu Lan giải thích:

- Ta nhớ tiểu thư Ngôn Băng thích ăn trứng chiên rắc tiêu.

- Ừm, có lòng rồi.

Ngôn Băng cười mỉm.

- Ngài muốn xem phim truyền hình không?

Vệ Ấu Lan lại hỏi.

- Truyền hình? Mục Lương làm được rồi?

Ngôn Băng chớp chớp con mắt màu tím.

Lúc này, cô mới chú ý tới trong phòng ăn có thứ khác, TV đặt ở góc.

Vệ Ấu Lan giải thích:

- Trong khoảng thời gian tiểu thư Ngôn Băng không ở thành Huyền Vũ, có rất nhiều thay đổi.

Cô nói rồi mở TV lên, di chuyển tinh thạch ma thú trên đỉnh, tìm phim điện ảnh mới chiếu mấy ngày nay. Lực chú ý của Ngôn Băng bị bộ phim hấp dẫn, dần dần nhập tâm.

Vệ Ấu Lan nở nụ cười, xoay người trở về phòng bếp, dọn rác còn sót lại.

Đợi cô dọn xong phòng bếp thiếu nữ tóc tím vẫn đang xem phim, động tác ăn mì rất thong thả.

Vệ Ấu Lan nhắc nhở:

- Tiểu thư Ngôn Băng, ăn nhanh không thì mì nở.

- Oh oh, được.

Ngôn Băng lấy lại tinh thần, tai phiếm hồng, vùi đầu ăn mì. Đợi cô ăn xong tô mì này, đã là nửa giờ sau, bộ phim cũng đến phần đặc sắc nhất.

Thiếu nữ tóc tím xem mê mẩn, ngay cả Mục Lương từ phòng làm việc đi ra cũng không biết. Vệ Ấu Lan thấy thế mới nhắc nhở nàng, lại bị anh ngăn lại.

- Để cho cô ấy xem đi, có việc buổi tối lại nói.

Mục Lương khoát tay áo nói.

Anh đã được chế tác lò luyện thiết, chuẩn đến bên ngoài thành Y Lê xây xưởng sắt thép.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan nhu thuận gật đầu.

Mục Lương rời cung điện, thi triển Cú Nhảy Ám Ảnh rời đi, đến đất trống giữa thành Y Lê cùng khu vực khai thác mỏ. Anh không mang những người khác theo, vì vậy đến nơi rất nhanh.

Đứng ở mặt đất hoang vu, trước mặt là tường vây khu mỏ cao ngất, phía sau lại là thành Y Lê. Mục Lương đo kích thước đất trống, vậy là đủ để xây xưởng sắt thép rồi.

Anh hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tường vây mới dâng lên từ mặt đất, vây đất trống cùng khu vực khai thác mỏ xúm lại một chỗ. Làm xong những chuyện này, anh mới bắt đầu xây xưởng sắt thép.

Nguyên liệu xây nhà xưởng là lưu ly, rất chắn chắc, chịu nhiệt độ cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận