Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 498: Xe Đạp

Mục Lương cầm lấy các loại linh kiện bản dây xích bên trong, chế tạo ra đoạn xích bên trong và đoạn xích bên ngoài, dùng tiêu trục và bộ ống kết nối cố định.
Bộ ống là hoạt động, bàn đạp và trên bánh xe tiếp xúc với bánh răng, giảm bớt cảm giác tắc nghẽn.
Anh buông xuống hai đoạn dây xích vừa lắp ráp rồi nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng:
- Nhìn hiểu không?
- Cái này đơn giản, giao cho ta.
Hi Bối Kỳ nói lời thề son sắt vỗ ngực một cái.
Mục Lương cười cười, tiếp tục chế tác ra các linh kiện xe đạp còn lại.
Cót két!
Ngải Lỵ Na đã trở về, còn mang theo quả cao su đến.
Hiện nay, thành Huyền Vũ có tổng cộng mười sáu gốc cao su, trong đó một cây là cây cao su cấp bảy, đó chính là cây do Mục Lương nuôi dưỡng.
Mười lăm gốc cây còn lại đều là dùng hạt giống của cây cao su cấp bảy trồng ra.
- Mục Lương, những cao su này đủ chưa?
Ngải Lỵ Na đặt quả cao su xuống.
- Đủ rồi.
Mục Lương tùy ý lên tiếng.
Anh đang lắp ráp xe đạp, trong lòng cảm thán lưu ly dùng thật tiện, một chút lưu ly đặc chế không có độ cứng rắn bằng thép ròng, có thể tạo hình theo suy nghĩ của mình.
Nửa giờ sau, bắt đầu được ráp các bộ phận xe đạp.
- Hình dạng kỳ lạ quá.
Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng nhạt, nhỏ giọng thầm thì một câu.
Cô nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng bên cạnh, đối phương đang nghiêm túc lắp ráp dây xích, chiều dài đã vượt qua một mét.
- Kế tiếp là săm lốp.
Mục Lương cầm lấy đao, bắt đầu cắt quả cao su.
Toàn bộ quả cao su bị cắt ra, chiều dài sấp sỉ hai mét.
Một mặt thì bằng phẳng, mặt khác có một cái rãnh dùng để cố định vành khung.
Mục Lương làm ra hai cái giống như vòng cao su.
Sau đó ráp lại, dán chặt cao su vào khung lưu ly, có thể đưa đến tác dụng giảm xóc.
- Mục Lương, như vậy đủ chưa?
Hi Bối Kỳ vung vẩy dây xích bên trong, độ dài đã vượt qua hai mét.
- Đủ rồi, đưa cho ta đi.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng.
Anh đã lắp bánh xe ở trên khung xe, đồng thời sử dụng lưu ly chế thành đinh ốc vặn chặt cố định.
Một bước cuối cùng là dùng dây xích nối với bàn đạp và bánh sau.
Dây xích quá dài, Mục Lương không thể làm gì khác hơn là cắt đứt một đoạn, lúc này mới thành công đem hai đầu dây xích nối lại với nhau, tiếp theo lắp bàn đạp và chỗ bánh răng trên bánh sau.
Chỗ ngồi xe đạp cũng dùng cao su làm ra.
- Soạt soạt !
Mục Lương khôi phục điều khiển bàn đạp chân, dây xích kéo ổ trục và bánh răng, phát ra tiếng vang giòn giã.
- Mục Lương, xe đạp này làm xong rồi?
Ngải Lỵ Na hiếu kỳ hỏi.
- Ừm.
Mục Lương tùy ý đáp lại.
Trong lúc hai cô nhìn chăm chú, động tác của anh thuần thục ngồi trên xe đạp, bắt đầu ung dung đi vòng quanh.
- Quao quao quao, dường như chơi rất vui vẻ.
Hi Bối Kỳ trợn tròn đôi mắt màu vàng óng, vẻ mặt tràn đầy kích động.
- Ta muốn thử xem.
Ngải Lỵ Na kinh ngạc lên tiếng.
Ý nghĩ lúc này của cô là Du ký Mạo hiểm lại có chuyện viết vào rồi.
- Đi ra bên ngoài, phòng làm việc quá nhỏ.
Mục Lương tiếp tục quay đầu, phụ giúp rời xe đạp ra khỏi phòng.
Hi Bối Kỳ và Ngải Lỵ Na vội vàng đuổi theo, hứng thú của hai người đối với xe đạp tăng vụt lên.
Ba người đi tới quảng trưởng nhỏ bên ngoài cung điện.
Mục Lương lại ngồi lên xe đạp một lần nữa, động tác đi xe thuần thục, đi hai vòng quanh quảng trường nhỏ.
Anh nắm phanh lại, dừng lại ở trước mặt hai cô, vung tay lên:
- Đi lên, ta đưa các ngươi đi hóng gió.
- Ôi, ngồi chỗ nào?
Khuôn mặt Hi Bối Kỳ ửng đỏ, chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.
- Trước mặt và phía sau đều có thể ngồi.
Mục Lương đưa tay vỗ vào xà ngang phía trước xe đạp.
- Ta ngồi phía trước.
Hi Bối Kỳ không chút do dự nói.
- Đáng ghét, chậm một bước rồi.
Ngải Lỵ Na âm thầm mài mài răng ngà, động tác kì lạ ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp.
Hi Bối Kỳ đỏ mặt, tay vịn đầu xe, ưỡn ẹo ngồi trên xà ngang.
- A !
Cô nói với ánh mắt u oán:
- Mục Lương, ngồi thế này có chút không thoải mái.
- Khụ khụ, ngươi phải ngồi nghiêng, không cần dạng chân.
Mục Lương ho khan hai tiếng, không phải dạng chân đến hoảng sao?
- Ừ ừ.
Hi Bối Kỳ luống cuống tay chân xuống xe, lại ngồi lên trên xà ngang nối đầu xe và chỗ ngồi.
Mục Lương lại nắm lấy đầu xe, hai tay ôm hắn Hy Bối Kỳ ở giữa.
Mặt cô gái Ma Cà Rồng càng đỏ hơn, tay khoát lên trên đầu xe, không dám xoay người lại.
- Đáng ghét.
Chỗ ngồi phía sau, trong đôi mắt màu hồng nhạt của Ngải Lỵ Na có vẻ rất hâm mộ.
- Ôm chặt, chuẩn bị xuất phát.
Mục Lương nói với giọng trong trẻo.
Lái xe đạp, sự ham chơi của anh cũng bắt đầu nổi dậy rồi, dự định lái xe đi Phố Buôn Bán dạo chơi một chút, thuận tiện đi thị sát Phố Buôn Bán.
- Ôm chặt?
Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na lấp lóe, có thật không?
- Đi thôi.
Mục Lương khởi động bàn đạp chân, thay đổi phương hướng, chạy xuống Khu Vực Trung Ương.
- A!
Ngải Lỵ Na nhảy xuống một cái, theo bản năng ôm chặt lấy eo của Mục Lương.
- Vù vù !
Mục Lương nắm lại đầu xe, xe đạp bởi vì quán tính, tốc độ rất nhanh ra khỏi cửa lớn Khu Vực Trung Ương.
- Ô hô !
Hi Bối Kỳ ngẩng đầu, dưới làm gió thổi tới, một nửa mái tóc màu vàng óng của cô đều dán ở trên mặt Mục Lương.
- …
Khóe mắt Mục Lương giật một cái, phảng phất ngửi được mùi hương thiếu nữ.
Cô gái Ma Cà Rồng vội vàng thu lại mái tóc dài, không dám nhìn tới biểu cảm của anh.
- Nhanh quá.
Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói.
Ngay cổng Khu Trung Ương, hôm nay A Thanh phụ trách phòng thủ phát hiện ra, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
- Vù vù !
Lọt vào trong tầm mắt, Mục Lương đang lái xe đạp chạy như bay tới.
- Thành Chủ Đại Nhân.
A Thanh lộ vẻ kinh dị, ngay lập tức tránh chỗ, đưa tay cúi chào.
Mục Lương ngồi xe đạp gào thét mà qua, chỉ để lại một mảnh gió.
A Thanh chớp chớp mắt nhìn, có chút mờ mịt, vừa rồi Đại Nhân Thành Chủ đang cưỡi cái gì vậy?
Sau đó, cô dẫn theo hộ vệ vội vã đuổi theo.
Trên đường lớn ngoại thành.
Mục Lương lái xe đạp với tốc độ đều đặn đi về phía trước, hấp dẫn rất nhiều người chú ý.
- Thành chủ đại nhân.
Mọi người nhìn thấy anh thì rối rít hành lễ chào hỏi.
- Thành chủ đại nhân đang làm gì vậy?
- Không biết, ta còn không thấy rõ đó là cái gì!
Quần chúng nghị luận ầm ĩ, đưa mắt nhìn theo Mục Lương lái xe đạp rời đi.
Từ Khu Trung Ương đến Phố Buôn Bán vốn mất mười lăm phút, nhưng đi xe đạp chỉ cần ba phút.
- Thành chủ đại nhân.
Hộ vệ Úng Thành cung kính hành lễ, vội vã mở cửa lớn ra.
Mục Lương ngồi xe đạp vượt qua Úng Thành, tiến vào Phố Buôn Bán.
Sau khi rời khỏi Khu Trung Ương, Ngải Lỵ Na vì xấu hổ nên đã tiến vào trạng thái ẩn thân, đồng thời âm thầm bảo vệ anh, đây cũng là chức trách của cô.
- Mục Lương, để cho ta đi xuống đi.
Ánh mắt Hi Bối Kỳ mơ hồ, người đi đường trên Phố Buôn Bán đều ngừng chân, tò mò quan sát nàng và Mục Lương.
- Không có việc gì.
Anh ôn hòa lên tiếng trấn an.
Hi Bối Kỳ nghe vậy không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận