Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1236: Ta Nhìn Thấy Hải Đảo



Đại An Ti ôm hai tay trước người, thoải mái nói:

- Vì sao các ngươi cảm thấy không sao?

- Đại tổng trưởng, so với việc cơm không ăn đủ no, nước không có mà uống, cuộc sống hiện tại thực sự rất hạnh phúc.

- Đúng vậy, đại tổng trưởng, chỉ là dầm mưa mà thôi, cũng không tính là cái gì quá ghê gớm.

- Chúng ta đang bảo vệ thành Huyền Vũ, bảo vệ nhà của chúng ta, còn có người nhà nữa, mọi việc đều đáng giá.

Nhóm Thành Phòng Quân cực kỳ quen thuộc lên tiếng, trên khuôn mặt họ còn nở nụ cười thật tươi.

- Tốt lắm, chờ sau khi tuần tra chấm dứt, tất cả mọi người thêm cơm.

Đại An Ti vừa lòng gật đầu nói.

- Vâng!

Nhóm Thành Phòng Quân kích động vô cùng, lập tức kêu lên đáp lại.

- Tiếp tục tuần tra đi, không được buông lỏng cảnh giác.

Đại An Ti phất tay nói.

- Rõ.

Nhóm Thành Phòng Quân nâng tay cúi chào, sau đó rời đi tiếp tục tuần tra tường thành.

Đại An Ti thấp giọng cảm thán:

- Dựa theo phương pháp của thành chủ đại nhân, đúng là bồi dưỡng ra những binh sĩ tinh nhuệ.

Ầm vang… Đột nhiên, trên đỉnh đầu xẹt qua một đạo tia chớp, khiến Đại An Ti sợ tới mức thân thể run lên.

-...

Đại An Ti giật giật khóe mắt, đột nhiên cảm thấy mình không nên ở lâu trên tường thành. Nhưng chức trách đã khiến cô từ bỏ suy nghĩ rời đi kia, lại tiếp tục cùng Thành Phòng Quân tuần tra bảo vệ tường thành.

Cô cất bước đi vào phía trước tường thành, nhẹ nhàng nhảy lên trên, rồi cúi đầu nhìn về phía Huyền Không Các và Thiên Môn Lâu.

Lúc này, Huyền Không Các và Thiên Môn Lâu đều rất sáng, có một số lượng lớn Đèn Lồng Bọ Cánh Cứng ở đây, cho dù đang giữa đêm đen vẫn nhìn thấy rõ ràng trong phạm vi cực kỳ rộng.

Rống rống rống… Xa xa trên tường thành, có một tiếng gầm nhẹ.

Đại An Ti vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, âm thanh này được truyền tới từ một đầu khác của sương mù mộng ảo.

- Đại tổng trưởng, hình như là âm thanh của Rồng Dung Nham Khổng Lồ.

Vệ Cảnh phân biệt kỹ rồi nói.

- Có lẽ là do nó không thích trời mưa.

Đại An Ti nói thầm một câu. Cô nghe được chút tâm tình bất mãn từ trong tiếng gầm gừ của Rồng Dung Nham Khổng Lồ.

Chỉ còn năm ngày nữa là thuỷ triều hư quỷ hoàn toàn bùng nổ, những con thú thuần dưỡng của Mục Lương đã bắt đầu lên tường thành thủ hộ.

Rầm rầm… Thế mưa càng lúc càng lớn, nước dưới chân Vệ Cảnh đã ngập tới mắt cá chân.

- Khả năng thoát nước của tường thành không tốt.

Đại An Ti nhìn xuống kênh thoát nước giữa các tường thành, giờ này chúng đã biến thành một con sông nhỏ.

Vệ Cảnh phân tích:

- Lần đầu tiên chúng ta gặp được cơn mưa lớn như vậy, xem chừng trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ không ngừng lại.

- Không chính xác được, khí hậu của Vùng Nước Mặn rất hay thay đổi, có lẽ nửa giờ sau sẽ ngừng.

Đại An Ti thuận miệng trả lời một câu. Cô vươn tay, để cho những hạt mưa rơi vào lòng bàn tay.

- Đại tổng trưởng, ở phía xa xa dường như có thứ gì đó đang tới gần.

Trên Sơn Hải Quan, nhân viên thức tỉnh năng lực nhìn xuyên đêm lớn tiếng hô.

Nhân viên thức tỉnh năng lực nhìn xuyên đêm, thường được sắp xếp trực ca đêm, như vậy mới có thể phát huy năng lực thức tỉnh của họ tới giá trị lớn nhất.

- Có thể thấy rõ là thứ gì không?

Tinh thần Đại An Ti chấn động, cô đạp lên tường thành lao nhanh tới gần Sơn Hải Quan.

- Không thể, khoảng cách quá xa, ta nhìn không rõ, chỉ có thể nhận ra ba cái bóng đen.

Người thức tỉnh nhìn đêm tiếc nuối nói.

Sắc mặt Vệ Cảnh nghiêm túc nói:

- Là hư quỷ sao?

- Chắc không phải, ngoại hình của bóng đen kia rất lớn, không giống hư quỷ.

Người thức tỉnh nhìn đêm lắc đầu.

- Lại nhìn cẩn thận một chút.

Đại An Ti nghiêm túc nói.

- Vâng!

Người thức tỉnh nhìn đêm nâng tay cúi chào.

Hai tròng mắt của hắn lóe ra một tia sáng màu đen, giống như đang hấp thu hắc ám chung quanh.

Ở trong tầm mắt của hắn, mặt biển tối đen đã biến thành màu xám, có thể nhìn thấy những cơn sóng cuồn cuộn, cũng có thể nhìn thấy hàng tỉ những hạt mưa.

Ầm vang…

Một tia chớp thật lớn vừa xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng mặt biển trong nháy mắt.

- Thấy rồi!

Người thức tỉnh nhìn đêm giơ kính viễn vọng kinh hô một tiếng.

- Là cái gì?

Đại An Ti gấp giọng nói.

- Đại tổng trưởng, đó là ba con thuyền, khoảng cách của chúng và chúng ta là hơn hai ngàn mét.

Người thức tỉnh nhìn đêm nghiêm mặt nói.

Hắn dựa vào kính viễn vọng và năng lực thức tỉnh, mượn nhờ tia chớp chiếu sáng mặt biển, trong nháy mắt đó đã thấy được con thuyền lớn nhất trong ba con chiến thuyền lắc lư đi giữa sóng biển.

- Thuyền?

Đại An Ti sửng sốt một chút, trong loại thời tiết này còn có thuyền ra biển sao? Không muốn sống nữa ư?

Vệ Cảnh nghiêm mặt hỏi:

- Không có hư quỷ sao?

- Không có.

Người thức tỉnh nhìn đêm lắc đầu.

Vù vù hô…

Gió biển thổi mạnh, trời lại mưa lớn hơn nữa, hạt mưa từ kích thước một hạt đậu nhỏ, biến thành lớn gấp đôi.

- Cảnh giới.

Sắc mặt Đại An Ti nghiêm túc lên.

Trong mắt cô, nếu đã dám đi thuyền trong loại thời tiết khắc nghiệt này, khẳng định thực lực của người trên thuyền rất mạnh, cần phải cảnh giác.

- Vâng.

Vệ Cảnh lên tiếng, xoay người đi thông báo cho Thiên Môn Lâu và Huyền Không Các.

…………

Ầm vang…

Sắc mặt của Mậu Đạt khó coi, những hạt mưa quất lên mặt hắn, sinh ra cảm giác đau rát.

Cơn gió lốc trước mắt là cơn lốc mạnh thứ hai trong số những thiên tai mà hắn từng trải qua.

Đợt gió lốc mạnh nhất, chính là lần bọn họ gặp được trước kênh Sương Mù.

Đại Tề hét lớn một tiếng:

- Mau thu buồm xuống, thuyền sắp lật rồi.

- Vâng!

Thành viên của đội mạo hiểm bắt đầu hành động. Bọn họ mạo hiểm thu hồi buồm trong cơn mưa axit, mới khiến cho thuyền không đến mức bị lật.

Ken két… Thuyền gỗ rung động, mang tới cho người ta cảm giác, nó có thể tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

- Kiên trì nhé...

Sắc mặt Kha Đa Lạp tái nhợt, hắn đang âm thầm cầu nguyện.

Đại Tề chững chạc nói:

- Yên tâm, thuyền của chúng ta đã được đặc chế, bên trong gỗ còn có thêm xương cốt ma thú, cứng rắn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi.

- Vậy là tốt rồi...

Kha Đa Lạp thở dài một hơi.

Rầm rầm…

Nước biển cuồn cuộn, những đợt sóng cao hơn mười mét, nước biển vỗ ầm ầm vào thân thuyền, nước biển dũng mãnh tràn vào boong tàu.

- Bao giờ thì mưa ngừng đây?

Mậu Đạt phiền muộn nói.

Trận mưa này quá to, khiến cho nước ngọt trên thuyền cũng muốn tràn hết ra bên ngoài.

Đại Tề hắt xì một cái, phiền muộn nói:

- Nếu gần đây có hải đảo thì tốt, chúng ta có thể lên đảo tránh trận mưa này.

- Đội trưởng, dường như ta nhìn thấy cái gì đó!

Đôi mắt Kha Đa Lạp sáng lên, hắn nhìn thấy ở phía xa xa trên biển có rất nhiều ánh sáng.

Đại Tề sửng sốt, nhưng hắn vẫn cẩn thận hỏi lại:

- Sẽ không phải lại gặp được hư quỷ công kích chứ?

- Không phải, hiện tại trời đang mưa to lắm, hơn nữa, ánh sáng này không phải ánh lửa.

Kha Đa Lạp không biết nên diễn tả thế nào.

- Cũng vậy...

Đại Tề nhếch miệng.

- Từ vị trí của ánh sáng, ta đoán đó là một hải đảo rộng lớn!

Kha Đa Lạp phân tích.

Nơi cuối tầm mắt của hắn, có ánh sáng ở nơi cực cao, hơn nữa ánh sáng này còn bao trùm một phạm vi rất lớn, cũng có nghĩa đây là một hải đảo rộng lớn.

- Vậy nhanh tiến lên, chúng ta phải lên đảo tránh mưa.

Mậu Đạt gấp giọng nói.

- Đội trưởng, còn không biết tình huống trên đảo, nếu cứ tùy tiện tới gần, rất dễ dàng dẫn phát xung đột.

Kha Đa Lạp khàn giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận