Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1077: Ta Chính Là Người Có Thể Sống Hơn Mười Ngàn Năm

Mục Lương hài lòng gật đầu, đưa tay ra hiệu:

- Nếu ngủ không được, vậy mọi người tới thành hỗ trợ trấn an dân chúng đi.

- Vâng.

Hi Bối Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Hai tròng mắt của cô biến thành màu đỏ như máu, đôi cánh sau lưng mở ra, giương cánh bay lên không trung, hướng về phía Khu dân cư.

- Ta đi Thiên Cức Quan.

Nguyệt Phi Nhan xoay người chạy về cung điện, nàng cần phải mặc Khôi Giáp Chu Tước.

Các cô gái rời đi, chỉ còn lại cô gái tai thỏ đứng tại chỗ.

- Sợ không?

Mục Lương cúi người, giơ tay xoa đầu cô gái tai thỏ.

- Ta không sợ.

Mễ Nặc phồng má như bánh bao, đôi mắt màu xanh lam lóe sáng.

- Vậy ngươi trở về ngủ tiếp đi.

Mục Lương dịu dàng nói.

- Ta ngủ không được.

Mễ Nặc lắc đầu nguầy nguậy, một đôi tai thỏ lông nhung lúc ẩn lúc hiện.

Anh cười hỏi:

- Có cần ta sử dụng chút bột Hoa Sương Mê không?

- Không muốn, ta không muốn ngủ.

Mễ Nặc dỗi nói.

- Từ giờ cho đến thủy triều Hư Quỷ vẫn còn có năm mươi ba ngày, bây giờ không cần khẩn trương như vậy.

Mục Lương vươn tay ôm cô gái tai thỏ vào lòng.

Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc phiếm hồng, cô choàng tay ôm cổ Mục Lương.

- Ta không phải vì chuyện này mà ngủ không được.

Mễ Nặc cúi đầu xuống.

- Vậy thì bởi vì cái gì?

Mục Lương sửng sốt một chút.

Mễ Nặc ngước mắt nhìn chăm chú Mục Lương, lí nhí nói:

- Ta sợ sau khi thủy triều Hư Quỷ bùng nổ..... Mọi người sẽ bị thương.

Đôi tai thỏ của Mễ Nặc ủ rũ cụp xuống, cô thậm chí còn tưởng tượng hình ảnh mọi người thương vong vô số, lập tức càng thêm sợ hãi.

Mục Lương sửng sốt một chút, đôi mắt màu đen của anh lóe lên tia sáng hiền hòa.

Anh nhướng mày, khẽ cười một tiếng:

- Đồ ngốc, ta mạnh như vậy, ngươi không cần lo lắng.

- Ta sợ có chuyện ngoài ý muốn….

Mễ Nặc cắn môi dưới nói.

-.....

Mục Lương lập tức hết chỗ nói rồi.

- Không, không, ta không phải là đang nguyền rủa ngươi!

Mễ Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu giải thích, gương mặt xinh đẹp tràn đầy khẩn trương.

- Ha ha ha, ta biết mà.

Mục Lương bị chọc trúng huyệt cười, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Anh cúi người tới gần, trán đụng trán với cô gái tai thỏ, nói rất chân thành:

- Ta bảo đảm, những chuyện mà ngươi suy nghĩ tuyệt đối sẽ không xảy ra, ta chính là người có thể sống hơn mười ngàn năm.

Anh nhớ tới tuổi thọ của mình, còn có hơn mười ngàn năm.

- Khoác lác, nào có người nào sống lâu như vậy chứ.

Mễ Nặc bĩu môi.

- Ta là trường hợp đặc biệt.

Mục Lương tràn đầy tự tin nói.

- Vậy ngươi sống hơn mười ngàn năm, mà ta sẽ chết sớm....

Mễ Nặc đột nhiên mất mát nói.

- Ta cũng sẽ để cho ngươi sống lâu như thế.

Mục Lương lại xoa đầu cô gái tai thỏ lần nữa.

- Vâng.

Mễ Nặc gật đầu, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

………

Đông đông đông~~

Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp thành Huyền Vũ.

Khu dân cư, bên trong Tiệm bán báo đầu đường.

Nhân viên bán báo gào to:

- Báo mới đây, báo mới đây! Trăng Máu buông xuống!

- Trăng Máu buông xuống, không cần lo sợ, thành Huyền Vũ rất an toàn.

- Nghiêm cấm truyền bá lời đồn, tung tin đồn thất thiệt, tin vịt......

- Cho ta một tờ báo!

Mễ Á nhón chân lên, cố gắng không chen vào đám đông, giơ tay cầm lấy một tờ báo từ cửa sổ Tiệm báo.

Cô chen ra khỏi đám đông, đứng ở góc hẻo lánh sau đó nghiêm mặt lật báo ra xem.

Cô gái tai mèo bị đánh thức bởi tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài.

Sau khi đưa lũ trẻ đến trường thì nàng mới có thời gian đi điều tra chuyện gì xảy ra.

- Trăng Máu buông xuống, chỉ còn năm mươi ba ngày nữa là thủy triều Hư Quỷ sẽ tiến tới.

Đôi mắt ửng đỏ của Mễ Á co rụt, sắc mặt của cô trắng bệch không còn giọt máu.

Thủy triều Hư Quỷ, vẻn vẹn bốn chữ này thôi cũng đủ khiến cho mọi người sợ hãi.

- Trăng Máu buông xuống, thủy triều Hư Quỷ sắp tới!!

Hai tay của Mễ Á run rẩy, thủy triều Hư Quỷ tiến tới, lại muốn thương vong vô số.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, bên ngoài tán cây, bầu trời đã biến thành màu đỏ sậm.

Cô siết chặt tờ báo trong tay, vội vã chạy tới Viện Mồ Côi.

Cô gái tai mèo trở lại Viện Mồ Côi, lúc này Lỵ Lỵ đang quét lá rụng trong viện.

Viện Mồ Côi đã được sửa đổi một lần, trong sân trồng rất nhiều cây xanh.

Gió thổi qua, một chút lá cây khô héo sẽ bay đầy cả viện, nhưng lại không có ai cảm thấy phiền chán.

Lỵ Lỵ chợt ngừng tay, quay đầu nhìn về phía cô gái tai mèo mặt mũi tràn đầy nóng vội.

- Mễ Á, xảy ra chuyện gì vậy?

Cô cau mày, đôi mắt màu xanh sẫm mang theo nghi ngờ.

- Trăng Máu đã đến.

Mễ Á nghiêm túc nói.

Lạch cạch.....

Cây chổi trong tay Lỵ Lỵ rớt xuống đất, vẻ mặt của cô trở nên cứng đờ.

- Ngươi, ngươi gạt ta phải không? Chuyện cười này không vui một chút nào đâu.

Cô co giật khóe miệng, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Mễ Á khàn khàn nói:

- Đây là báo hôm nay, phía trên viết Huyết Nguyệt vừa xuất hiện tối hôm qua, sau năm mươi ba ngày nữa thì thủy triều Hư Quỷ sẽ bùng nổ.

Lỵ Lỵ nhanh chóng lấy báo lật xem, đọc kỹ từng câu từng chữ.

Khi đọc xong, tờ báo trong tay nàng đã bị cuộn thành một đoàn nhăn nhúm.

- Trăng Máu thật sự buông xuống rồi....

Lỵ Lỵ run rẩy lẩm bẩm.

Đôi tai mèo của Mễ Á run lên, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Chúng ta đang ở thành Huyền Vũ, chắc sẽ an toàn.

- Mong là vậy.....

Cảm xúc của Lỵ Lỵ có chút hạ xuống.

Cô ngẩng đầu, thấp giọng nói:

- Ngươi không đi gặp Mễ Nặc sao?

- Ta đang có ý định này.

Mễ Á lấy lại tinh thần, nhớ tới cô gái tai thỏ ở tại cung điện khu Trung Ương.

- Đi đi, Viện Mồ Côi có ta quản rồi.

Lỵ Lỵ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

- Thuận tiện hỏi cô ấy, thành chủ có phương án ứng đối gì với thủy triều Hư Quỷ hay không?

- Ừ, ta biết rồi.

Mễ Á gật đầu, xoay người bước nhanh rời đi.

Lúc này, trong thành Huyền Vũ, các dân chúng không có tâm trạng làm việc, ai nấy đều đang lo lắng về chuyện Trăng Máu và thủy triều Hư Quỷ.

Trên đường đi, cô gái tai mèo nghe được rất nhiều ngôn luận hoảng sợ, cái này khiến cô càng thêm lo lắng.

Cô đến khu vực Trung Ương, thuận lợi tiến vào bên trong, đi Thang Vận Chuyển tới tầng tám.

Trước quảng trường cung điện, từng con Sói Mặt Trăng lôi kéo xe ngựa yên tĩnh chờ một bên.

Bên cạnh xe ngựa có hai mươi tên hộ vệ Trung Ương võ trang đầy đủ, thần sắc bọn họ nghiêm túc.

Sự xuất hiện của cô gái tai mèo khiến bầy Sói Mặt Trăng nhao nhao xoay đầu nhìn chằm chằm cô ấy.

-....

Sắc mặt của Mễ Á cứng đờ, giơ chân nhưng lại không dám bước lên.

Cô còn chưa tiến vào cung điện thì Mục Lương, Mễ Nặc và những người khác đã đi tới.

- Chị!!

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng lên.

Mễ Á kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi muốn đi đâu?

- Đi tham gia hội đấu giá nha.

Mễ Nặc mềm mại trả lời.

- Hội đấu giá?

Mễ Á sửng sốt một chút.

- Thời gian không còn sớm.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nhắc nhở.

Mễ Nặc nghe vậy nhìn về phía Mục Lương, giương mắt hỏi:

- Mục Lương, chị ta có thể đi cùng không?

- Đương nhiên là được, cùng đi thôi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

- Chị, chúng ta đi nhanh lên!

Mễ Nặc cười rạng rỡ, cô kéo tay cô gái tai mèo rồi hào hứng chạy về phía xe ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận