Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 748: Thuần Hóa Đàn Lợn Tám Răng Nanh

Chỉ thấy Mục Lương vươn tay, nguyên tố nước ngưng tụ, hình thành từng cột dòng nước rơi vào trong hồ, rất nhanh đã khiến mực nước dâng cao.

Một lát sau.

Anh thu tay lại đứng, đồng thời huỷ bỏ Lĩnh Vực Im Lặng.

Cạc cạc cạc......

Vịt Chạy Nhanh hưng phấn đứng lên, mang theo đám ‘vịt con cháu’ một đầu chui vào trong nước, tự do tự tại vui đùa trong nước.

Tư Đạt Phu thở dài một hơi, vội vàng chỉ huy nhân viên công tác thả bắp cải trắng vào hồ nước, đó là thức ăn chủ yếu của Vịt Lông Vàng.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn phía hộ vệ Trung Ương, bình tĩnh nói:

- Đưa Thuỷ Tinh Ngư cho ta.

- Vâng.

A Thanh lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ, bên trong chứa ba con Thủy Tinh Ngư.

Mục Lương vung tay lên, Thủy Tinh Ngư bay lên không trung và lơ lửng trước mặt anh.

Anh lấy ra ba quả Tinh Thần chất lượng cao, đưa đến bên miệng đàn cá, cho chúng nó ăn.

Răng rắc răng rắc......

Năm phút đồng hồ sau, ba con Thủy Tinh Ngư nhỏ thành công tiến hóa đến cấp 3, hình thể lớn hơn vài phần.

Rầm ~~

Đàn cá rơi vào trong hồ nước, trong nháy mắt biến mất ở đáy hồ.

Về sau vấn đề về thuỷ lợi của Trại Chăn Nuôi sẽ do chúng nó phụ trách.

- Đưa ta đi xem Lợn Tám Răng Nanh.

Mục Lương nghiêng đầu nói.

- Dạ, mời ngài đi bên này.

Tư Đạt Phu cung kính đưa tay ra bảo.

Sau đó không lâu, đoàn người đi vào khu nuôi dưỡng Lợn Tám Răng Nanh.

Mục Lương nhìn thấy mấy con Lợn Tám Răng Nanh đã ăn no đang nằm ngủ, nghiêng đầu hỏi:

- Trước mắt có bao nhiêu con Lợn Tám Răng Nanh?

- Báo cáo đại nhân, trước mắt đàn lợn đã được thuần hoá trưởng thành có mười một con, con con là ba mươi hai con.

Tư Đạt Phu nghĩ nghĩ, tiếp tục nói:

- Còn có mười bốn con Lợn Tám Răng Nanh hoang dã, còn chưa tiến hành thuần hóa.

- Thuần hóa chúng nó cần bao lâu?

Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía xa trong khu nuôi dưỡng Lợn Tám Răng Nanh, nơi đó có hơn mười con lợn đang bị xích sắt trói lại.

Thân thể chúng nó cường tráng, cực kỳ hoang dã, cho dù đã bị trói lại, vẫn không ngừng giãy dụa.

- Cần thời gian hơn hai tháng.

Tư Đạt Phu cung kính đáp lại một câu.

- Quá lâu.

Mục Lương nhíu mày.

Anh đang muốn dùng Lợn Tám Răng Nanh đi kéo xe ngựa, nhưng nếu hai tháng mới có thể thuần hóa được một nhóm, khi đó chi phí trung gian sẽ rất cao.

- Thành chủ, như vậy đã rất nhanh rồi.

Tư Đạt Phu cười khổ nói.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Mục Lương, hai tháng thuần hoá được một nhóm thú hoang dã là tốc độ rất nhanh.

Khi cô còn ở trong bộ lạc Nguyệt Đàm, trưởng lão thứ hai của bộ lạc cũng sẽ thuần hóa hung thú.

Nhưng mỗi lần thuần hoá cần tới 3 tháng thời gian thậm chí là 4 tháng mới có thể thuần hóa được một con hung thú.

- Đúng, nhưng thời gian vẫn quá dài.

Mục Lương trầm giọng lắc đầu nói.

Anh nhíu mày lại, nhớ tới một sự kiện, không biết ‘Khế Ước Ong Chúa’ có tác dụng đối với hung thú hay không?

Mục Lương muốn kiểm tra suy nghĩ này, cất bước đi vào khu nuôi dưỡng Lợn Tám Răng Nanh, tới trước mặt mười con lợn chưa được thuần hoá.

- Thành chủ đại nhân, chú ý an toàn.

Tư Đạt Phu vội vàng đi theo.

Rống rống rống......

Lợn Tám Răng Nanh đang bị xích sắt trói lại, chúng giãy dụa đứng lên, muốn dùng sừng của mình đâm vào Mục Lương.

- Im lặng.

Mục Lương dùng con ngươi màu đen sâu thẳm nhìn vào chúng.

Anh gia tăng trọng lực lên người Lợn Tám Răng Nanh, khiến cho nó nằm im trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Mục Lương đặt tay lên đầu chúng, phát động năng lực ‘Khế Ước Ong Chúa’.

.................

Ông ~~

Không có phản ứng, khế ước đã thất bại.

- Không được sao......

Mục Lương có chút đăm chiêu, đứng lên.

Anh nhận được thông báo khế ước không thành công, nghĩa là ‘Khế Ước Ong Chúa’ không có hiệu quả đối với hung thú.

- Ta không thể, nhưng Ong Chúa thì chắc có thể?

Mục Lương nảy ra ý tưởng mới, dùng ý niệm gọi Ong Chúa trở về từ Thiên Cức Quan.

Anh không thể ký kết ‘Khế Ước Ong Chúa’ với hung thú, nhưng Ong Chúa cũng là hung thú chắc nó sẽ ký kết được.

- Mục Lương, ngươi đang làm cái gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan nghi hoặc hỏi.

- Làm thực nghiệm.

Mục Lương thuận miệng nói một câu.

Qua năm phút đồng hồ, từ không trung tryền đến âm thanh vù vù, Ong Chúa xuất hiện ở trên bầu trời của Trại Chăn Nuôi.

Nó từ trên trời bay xuống khu nuôi dưỡng Lợn Tám Răng Nanh, tới gần Mục Lương.

Ong ong ông ~~

Ong Chúa rất nhanh chấn động cánh, hướng anh thể hiện suy nghĩ của mình.

- Ngoan.

Mục Lương cất giọng ôn nhu, cho Ong Chúa một trăm tiến hóa điểm.

Anh dùng ý niệm nói chuyện cùng Ong Chúa, bảo nó ký kết khế ước với Lợn Tám Răng Nanh, còn truyền qua cho nó điều lệ ký kết nữa.

Ong ong ông ~~

Ong Chúa đã hiểu, nó bay đến trước mặt mười con Lợn Tám Răng Nanh đang bị trói.

Nó ưỡn người lên, dùng cây châm sắc nhọn toả ra ánh sáng lạnh như băng, đâm vào đầu một con lợn.

-......

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan giật giật, cây châm to như vậy, đâm vào không khiến Lợn Tám Răng Nanh đi đời nhà ma sao?

Nhưng, tình huống cũng không phải như cô nghĩ.

Sau khi Ong Chúa đâm vào đầu, khiến Lợn Tám Răng Nanh rất nhanh liền ngoan ngoãn đứng lên.

Mục Lương huỷ bỏ trọng lực trên người nó, nó vẫn ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.

- Cho nên...... Thành công?

Mục Lương nhướng mày.

Ong ong ông ~~~

Ong Chúa đáp lại câu hỏi của Mục Lương, khẳng định lời anh vừa đoán.

- Được rồi, đúng là có tác dụng.

Mục Lương líu nói.

Anh truyền mệnh lệnh, để cho Ong Chúa lại ký kết với những con Lợn Tám Răng Nanh còn lại, rồi khiến cho chúng ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.

Trải qua một phen thảo luận, Mục Lương biết được Ong Chúa có thể ký kết khế ước với những con hung thú khác nhưng chúng phải có thực lực thấp hơn so với nó.

Tư Đạt Phu mở to đôi mắt, lắp bắp hỏi:

- Đại nhân...... Những con Lợn Tám Răng Nanh này đã được thuần hóa hết rồi sao?

- Đúng rồi, cởi bỏ xích sắt trên người chúng đi. Sau đó cho chúng ăn no, ngày mai ta có việc cần sử dụng chúng.

Mục Lương lạnh nhạt dặn dò.

Xe ngựa công cộng ngày mai sẽ được đưa vào sử dụng, và những con Lợn Tám Răng Nanh đã được ký kết ‘Khế Ước Ong Chúa’ này sẽ trở thành thú kéo xe.

- Vâng.

Tư Đạt Phu vội vàng cung kính gật đầu.

Hắn phất tay cho nhân viên công tác đi chuẩn bị cỏ xanh, còn có lá cây héo mang về từ đồng cỏ.

……….

Tầng sáu khu Trung Ương, chỗ khu nhà ở của Bộ Đội U Linh.

A ha ~~

An Kiệt Lạp ngáp một cái, sau đó chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, mu bàn tay dụi dụi đôi mắt màu cam.

Ngày hôm nay, cô được nghỉ ngơi, sở dĩ có thể sống chậm lại một chút.

Bùm bùm...

Cô bước xuống giường, theo thói quen hoạt động gân cốt cả người, đầu khớp xương phát ra tiếng 'Ken két'.

- Đi tắm trước một cái đã.

An Kiệt Lạp rời phòng ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Mười phút sau, cô mới thong dong đi ra khỏi phòng tắm với mái tóc dài màu vàng cam ẩm ướt, vừa đi vừa dùng khăn lông lau khô nước trên tóc.

Cô mở tủ quần áo ra, cầm lấy một chiếc quần dài làm từ tơ nhện, trên người sít chặt dây thắt lưng.

Hô...

An Kiệt Lạp thở dài, thường ngày quen mặc Khôi Giáp U Linh nên sau khi thay thường phục cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quần dài tơ nhện trên người cô chính là đãi ngộ phúc lợi mà Bội Đội U Linh được hưởng, lực phòng ngự có thể so với một bộ linh khí sơ cấp.

Dù sao thì nếu như lúc nghỉ ngơi gặp phải nguy hiểm, cũng có thể có chút biện pháp phòng ngự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận