Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1644: Người Phụ Nữ Trước Mặt Chính Là Một Ác Ma

Cô gái tóc tím kéo ghế ngồi xuống, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Mặc Liên.

- Vì sao ngươi lại bắt ta?

Mặc Liên lạnh giọng hỏi.

Lực chú ý của cô ta đặt ở hoàn cảnh xung quanh, phát hiện đây là một gian phòng vuông vức không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào làm bằng lưu ly.

Ngôn Băng lạnh nhạt nói:

- Ngươi là Hắc Ma Pháp Sư, bị bắt không cần lý do.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!?

Trong lòng Mặc Liên có chút lo lắng nhưng mặt ngoài lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ngôn Băng không nhúc nhích, bình tĩnh nói:

- Mặc Liên, ngươi không cần phải giả vờ đâu.

Mặc Liên há to miệng, đối phương đã biết tên của mình, hiển nhiên đã điều tra rõ ràng lai lịch của mình.

- Ta hỏi ngươi đáp.

Ngôn Băng lên tiếng.

Mặc Liên không nói lời nào, cô ta hiểu đạo lý nói nhiều tất sẽ nói hớ, nhưng câu nói tiếp theo của Ngôn Băng lập tức khiến sắc mặt của cô ta trở nên khó coi.

Ngôn Băng lật cuốn sổ trước mặt ra, bình tĩnh hỏi:

- Vấn đề thứ nhất, khi nào thì Hắc Phượng Hoàng tới thành Huyền Vũ.

Lạp Nhã đã nói với cô rằng Hắc Phượng Hoàng biết chuyện Hồng chấp sự phản bội bọn hắn, như vậy ắt sẽ phái người tới tiêu diệt phản đồ.

Trên mặt Mặc Liên tràn đầy sự ngạc nhiên, cô ta không khỏi thốt lên:

- Ngươi đã biết được những gì rồi?

- Trả lời vấn đề của ta.

Ngôn Băng lạnh lùng nói.

- Hừ, ta không có gì để nói cả!

Mặc Liên hừ lạnh một tiếng.

- Đừng ép ta tra tấn ngươi.

Ngôn Băng nhìn sang vách tường bên tay trái, nơi đó có vài bộ dụng cụ tra tấn, một trong số đó chỉ cần nhìn thôi là đã khiến người ta phải khiếp sợ rồi.

Đó là một món dụng cụ tra tấn giống ghế ngồi, chỉ khác là trên mặt ghế tràn đầy kim nhọn, chỉ cần ngồi lên thì nhất định sẽ bị đâm thành cái sàng.

-....

Toàn thân Mặc Liên khẽ run lên, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Cô ta là Hắc Ma Pháp Sư, không có mình đồng da sắt, cơ thể chẳng khác gì người thường, nếu bị bắt ngồi trên cái ghế đầy kim nhọn kia thì chắc chắn là sống không bằng chết.

Ngôn Băng bình tĩnh hỏi:

- Ngươi có muốn thử cảm giác cơ thể bị đâm thành cái sàng, sau đó lại bị xối nước muối, nước ớt nóng không?

Mặc Liên nghe vậy trong lòng càng thêm sợ hãi, sắc mặt trở nên tái mét.

- Hay ngươi muốn thử mùi vị bị nhổ móng tay?

Ngôn Băng nói rồi đứng dậy, cầm một chiếc kìm ở trên bàn bên cạnh và xoay người nhẹ nhàng đặt lên móng tay của Mặc Liên.

- Không muốn!

Mặc Liên thét lên một tiếng.

Trong mắt cô ta, người phụ nữ trước mặt chính là một ác ma.

- Vậy thì trả lời vấn đề của ta.

Ngôn Băng lạnh nhạt nói.

Đây là những lời nàng học được từ A Đát Trúc, hiện tại thì chúng nó cũng có đất dụng võ.

Mặc Liên run rẩy nói:

- Đại nhân Hắc Phượng Hoàng sẽ không tới thành Huyền Vũ.

- Vậy thì ai tới?

Ngôn Băng tiếp tục hỏi.

- Không biết, đại nhân chỉ nói là sẽ phái người tới xử lý phản đồ, không có nói là ai tới.

Mặc Liên vội vàng lắc đầu.

Cót két ~~~

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Mục Lương mặc thường phục đi vào trong phòng, theo sau là Diêu Nhi vừa mới bị đánh thức.

Tiểu hầu gái dụi mắt, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Mục Lương.

Anh nhìn lướt qua Mặc Liên, nhàn nhạt hỏi:

- Tra hỏi thế nào rồi?

- Ta vừa mới bắt đầu thôi.

Ngôn Băng xoay người và đặt ghế ở sau lưng Mục Lương.

- Tiếp tục hỏi đi.

Anh ngồi xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Mặc Liên.

- Ngươi là ai?

Mặc Liên căm tức nhìn Mục Lương.

Anh bình chân như vại đáp:

- Thành chủ thành Huyền Vũ.

Tròng mắt của Mặc Liên lập tức co rụt, kinh ngạc nói:

- Hóa ra ngươi chính là thành chủ thành Huyền Vũ! Nói thật là ta rất tò mò, vì sao Hồng chấp sự lại phản bội Hắc Phượng Hoàng?

- Có thể vì mị lực của ta tương đối lớn.

Mục Lương thuận miệng nói đùa.

- Phì!

Mặc Liên kém chút nữa chửi ầm lên.

Ánh mắt của Ngôn Băng trở nên lạnh lẽo, kìm trong tay mở ra rồi trực tiếp nhéo móng tay giữa của Mặc Liên, giả vờ muốn dùng sức.

- Không, không, ta sai rồi!

Mặc Liên lập tức thét lên, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

- Hỏi những gì cần hỏi trước đi.

Mục Lương nói.

- Vâng.

Ngôn Băng nghe vậy mới thả cái kìm trong tay ra, mặt lạnh hỏi vài vấn đề:

- Nếu Hắc Phượng Hoàng không đến thành Huyền Vũ thì ai sẽ được phái đến và đến lúc nào?

Mặc Liên nói với vẻ mặt như đưa đám:

- Ta không biết, ta thật sự không biết mà, đại nhân chỉ bảo ta chờ ở đây mà thôi.

- Tại sao cái gì ngươi cũng không biết thế?

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng híp lại.

Diêu Nhi không lên tiếng có nghĩa là đối phương không có nói dối.

-.....

Mặc Liên kém chút nữa tức hộc máu.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Vấn đề tiếp theo, ngươi liên lạc với Hắc Phượng Hoàng bằng cách nào?

Mặc Liên thành thật trả lời:

- Đó là một loại ma pháp trận đặc biệt chỉ có Hắc Ma Pháp Sư mới có thể sử dụng, chúng ta dùng nó để liên lạc với đại nhân Hắc Phượng Hoàng.

- Vì sao chỉ có Hắc Ma Pháp Sư mới có thể sử dụng?

Mục Lương ngạc nhiên hỏi.

Mặc Liên cắn răng đáp:

- Bởi vì để vẽ loại ma pháp trận này cần phải sử dụng linh hồn lực, hơn nữa phải là linh hồn của Hắc Ma Pháp Sư thì mới có thể vẽ ra.

- Thì ra là như thế.....

Mục Lương như suy nghĩ gì đó.

- Vấn đề cuối cùng, Hắc Phượng Hoàng là nam hay nữ, hiện tại người đó đang ở đâu?

Mục Lương tiếp tục hỏi.

Mặc Liên lại lắc đầu lần nữa:

- Ta không biết, giọng nói của đại nhân Hắc Phượng Hoàng không thể phân biệt được là nam hay nữ, cũng không ai biết đại nhân ở đâu.

Diêu Nhi vẫn không hề lên tiếng.

Ngôn Băng nhíu mày đề nghị:

- Đại nhân, cái gì cô ta cũng không biết, chi bằng một nhát đao giải quyết cho rồi.

- Chuyện này có thể cân nhắc.

Mục Lương hờ hững nói.

- Không!

Mặc Liên lại hét lên lần nữa.

Cô ta thật sự sợ hãi, Mục Lương hoàn toàn không giống như đang nói đùa một chút nào.

Mục Lương nhìn nàng một cái, lại hỏi:

- Ta còn một vấn đề nữa, ngươi liên lạc với Hắc Phượng Hoàng khi nào?

- Vừa mới tối hôm nay.

Mặc Liên cúi đầu đáp.

- Chậm một bước rồi.

Ánh mắt của Ngôn Băng lấp lóe, trong lòng thở dài.

Mục Lương trấn an:

- Không có việc gì, cứ để bọn họ tới, tới một tên thì bắt một tên.

- Vậy thì chúng ta nên xử lý nàng ta như thế nào đây?

Ngôn Băng chỉ tay về phía Mặc Liên.

- Đưa đi Ngục Giam, để A Đát Trúc thẩm vấn thêm mấy ngày nữa, tiếp đó đưa đi cải tạo lao động.

Mục Lương đứng lên nói.

- Vâng.

Ngôn Băng cung kính gật đầu.

- Trước khi đưa đi nên để Linh Nhi tịnh hóa linh hồn của cô ta, tránh gây thêm phiền phức.

Mục Lương vừa mới bước vài bước thì dừng lại.

Sau khi linh hồn của Hắc Ma Pháp Sư bị tịnh hóa thì nó sẽ trở lại bình thường, không cách nào thi triển hắc ma pháp được nữa.

………….

- Tịnh hóa linh hồn?

Đôi mắt đẹp của Mặc Liên trừng lớn giống như nghe được thứ gì đó rất buồn cười.

- Thế nào?

Ngôn Băng nhìn nàng ta với ánh mắt cảnh cáo.

Mặc Liên nở nụ cười lạnh lùng, nói:

- Linh hồn không cách nào tịnh hóa được.

Sở dĩ cô ta biến thành Hắc Ma Pháp Sư chính là vì lúc nhỏ linh hồn bị pha tạp, sau khi lớn lên không cam lòng làm người bình thường đã cho nên gia nhập vào tổ chức Hắc Phượng Hoàng dưới sự mê hoặc của Hắc Ma Pháp, cuối cùng trở thành thuộc hạ của Hồng chấp sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận