Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 759: Thành Ngự Thổ



Mục Lương nắm tay cô gái tóc bạc, giải thích:

- Khu vực Làm việc có một bộ Khôi Giáp U Linh mới, đưa nó cho cô ấy đi.

Khôi Giáp U Linh mới là do hắn bớt thời giờ để chế tác, nguyên bản là để dùng cho lúc khẩn cấp, xem như Linh khí dự bị.

- Được.

Ly Nguyệt nghe vậy yên lòng.

- Ừ, đi đi.

Khóe miệng của Mục Lương cong lên.

Ly Nguyệt nắm tay thành quyền như là để lấy dũng khí, sau đó cúi người, lưu lại một vết ẩm ướt trên mặt của anh.

Tiếp theo cô lập tức đội mũ giáp, tiến vào trạng thái ẩn thân.

- A......

Mục Lương hơi nhướng mày, xem ra hôm nay tâm trạng cô ấy rất vui vẻ.

Cót két......

Cửa thư phòng bị kéo ra, sau đó nhanh chóng đóng lại.

.........

Một bên khác, thành Ngự Thổ.

Thành Ngự Thổ được xây dựa lưng vào núi, diện tích lớn hơn rất nhiều so với đại thành bình thường, tương đương với Rùa Đen cấp 8.

Độ cao của tường thành khoảng tám, chín mét, trình độ rắn chắc cũng mạnh hơn phần lớn thành khác.

Đây là một tòa thành do đạo tặc thành lập, dân số thường trú khoảng bảy vạn người, rất nhiều đạo tặc có hung danh bên ngoài đều ở nơi này.

Thành Ngự Thổ dựa lưng vào núi, Phủ Thành Chủ được xây dựng trên đỉnh núi, do thế gia đạo tặc Vũ thị khống chế.

Cao tầng của thành Ngự Thổ cũng đều là nhân vật trực hệ của Vũ thị, thành chủ chính là tộc trưởng hiện giờ của gia tộc Vũ thị, đồng thời là một cường giả cấp 8 cao cấp.

Chính bởi vì thực lực của lão cường đại mới khiến cho thành Ngự Thổ sừng sững không ngã trên vùng đất này.

Lúc này, ở hậu viện Phủ Thành Chủ, Vũ Thạch lộ ra vẻ mặt sầu khổ nhìn vào một vũng nước đọng và một gốc lục thực.

Vũng nước không lớn, chỉ rộng hai mét, chiều sâu chưa tới nửa mét.

Trong vũng nước không lớn này lại mọc ra hai mảnh lá xanh lớn chừng một bàn tay.

Nếu như nhìn kỹ sẽ có thể thấy dưới phiến lá có thân cành mọc từ đáy nước, giữa hai mảnh lá xanh còn có một nụ hoa màu hồng, chỉ to bằng nửa nắm đấm, thoạt nhìn như muốn khô héo.

Hoa lạp ~~

Mặt hồ xuất hiện gợn sóng, Thủy Tinh Ngư con nổi lên, một mũi tên nước nho nhỏ bắn về phía Vũ Thạch.

- Lại tới nữa.

Vũ Thạch co giật khóe miệng, ngăn chặn tên nước dễ như trở bàn tay, không hề bị tổn thương dù một sợi tóc.

Lấy thực lực cấp 8 cao cấp của lão, sự công kích của Thủy Tinh Ngư sao có thể tổn thương hắn được.

Hoa lạp ~~

Thủy Tinh Ngư lặn xuống nước, tiếp tục trốn phía dưới tán lá xanh.

Vũ Thạch thấy vậy không nhịn được run rẩy khóe miệng, vừa bất đắc dĩ vừa tức giận.

Thủy Tinh Ngư được thuộc hạ của lão đưa tới hai ngày trước, vốn dĩ vì chấn hưng gia tộc Vũ thị, để cho thành Ngự Thổ có được nguồn nước riêng.

Nhưng lão lại không ngờ tới,Thủy Tinh Ngư thực sự quá nhỏ, mỗi ngày chỉ có thể sản xuất được mấy thùng nước.

Số lượng nước ít ỏi như vậy chỉ có thể đủ để gia tộc Vũ thị dùng trong một ngày, lại còn muốn dùng để nuôi sống cây xanh đặc biệt này.

Gốc thực vật này là do lão cướp được từ trong nhà một vị thương nhân hành hoang.

Theo lời nói của vị thương nhân hành hoang kia, chỉ cần hoa nở là sẽ có trái cây, ăn nó sẽ có thể gia tăng thực lực.

Về phần lời nói thật hay giả thì Vũ Thạch không cách nào chứng thực được, bởi vì đối phương đã bị lão giết chết.

- Lúc nào mới có thể nở hoa đây?

Vũ Thạch lẩm bẩm, sắc mặt rất khó coi.

Năm nay, lão đã chín mươi ba tuổi, nhưng mà thực lực kẹt ở cấp 8 cao cấp đã mười năm, trong mười năm này hoàn toàn không có chút tiến triển nào.

Lão ngóng trông hoa nở, kết trái để tăng cao thực lực, như vậy lão mới có thể sống lâu thêm mấy năm.

- Ai!

Vũ Thạch thở dài, quay người rời đi hậu viện.

- Gia chủ!

Hai tên hộ vệ khom lưng hành lễ.

Bọn hắn phụ trách trấn giữ hậu viện, nhiệm vụ là bảo hộ Thủy Tinh Ngư và gốc lục thực thần bí kia.

- Canh gác kĩ hậu viện.

Vũ Thạch dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc.

- Vâng.

Hộ vệ nghiêm nghị gật đầu.

Vũ Thạch trở lại Phủ Thành Chủ, hầu gái tiến tới thông báo Vũ Mộng và Vũ Điền cầu kiến.

- Bảo cho bọn hắn đến chính đường.

Sắc mặt lão hoà hoãn lại nói.

Lão còn rất thưởng thức công thần mang Thủy Tinh Ngư về đây, dù cho hai người chỉ có huyết mạch dòng dưới của Vũ thị.

- Vâng.

Hầu gái cung kính lên tiếng, quay người rời đi truyền lời.

Không lâu sau đó, Vũ Điền và Vũ Mộng thấp thỏm đi vào chính đường Phủ Thành Chủ, đây là nơi mà thành chủ tiếp đãi khách ngoại lai.

Vũ Thạch ngồi thẳng lưng tại chủ vị, tay vuốt ve hai khối tinh thạch hung thú to lớn, đó là hai khối tinh thạch hung thú trung cấp cao đẳng.

- Gia chủ.

Vũ Mộng và Vũ Điền vội vàng cung kính hành lễ.

- Tìm ta có chuyện gì?

Lão giương mắt nhìn xuống Vũ Điền và Vũ Mộng.

Vũ Mộng và anh trai liếc nhau.

Vũ Điền khiếp đảm né tránh ánh mắt của đối phương, Vũ Mộng tức giận thầm mắng một tiếng.

Vũ Mộng ngẩng đầu, nhỏ giọng nói:

- Thành chủ đại nhân, ta và anh tới đây là vì phần thưởng cho Thủy Tinh Ngư.......

………..

Vũ Thạch nhướng mày, bình tĩnh hỏi:

- Các ngươi tới đây là muốn ta ban thưởng cho sao?

Động tác xoay chuyển tinh hạch hung thú của Vũ Thạch dừng lại, lão nhìn sang hai anh em Vũ Điền.

-......

Trong lòng Vũ Mộng run lên. Giọng nói của gia chủ mang theo một ý nghĩa khác thường, khiến cho cô ta cảm thấy hơi lo lắng, không được yên lòng.

- Đúng vậy, không phải gia chủ đã nói ai bắt được Cá Thuỷ Tinh mang về đây sẽ được thưởng lớn hay sao?

Vũ Điền ưỡn ngực, đứng nghiêm trang cười nói.

-......

Khoé mắt của Vũ Mộng giật giật, cô ta thực sự muốn vươn tay ra che cái miệng rộng của anh trai lại, theo như thái độ của gia chủ thì giải thưởng này chỉ sợ là có vấn đề, không đơn giản như những gì anh cô ta đang nghĩ đâu.

Vũ Thạch rũ mắt suy nghĩ một chút, sau đó lão mở miệng lạnh nhạt nói:

- Các ngươi muốn được thưởng cái gì?

- Này......

Vũ Điền nghẹn lại, nói không nên lời.

Hắn thật sự không tưởng tượng được rằng gia chủ sẽ hỏi lại mình xem mình muốn được thưởng cái gì, cho nên trước đó hắn đã không suy nghĩ xem mình muốn được thưởng cái gì.

Thừa dịp anh trai còn chưa mở miệng, Vũ Mộng vội vàng lên tiếng nói:

- Chỉ cần là phần thưởng mà gia chủ trao cho, chúng chính là phần thưởng xứng đáng.

Gia chủ có tính cách vui giận thất thường, cho nên cô ta thực sự không dám yêu cầu bất kỳ điều gì từ lão.

- Vậy để cho ta nghĩ xem nào, nên thưởng cho hai ngươi món gì đây nhỉ? Cái gì sẽ tốt hơn đây......

Vũ Thạch nghiêng đầu, lấy tay chống vào cằm, đáy mắt hiện lên một tia tán thưởng.

Vũ Điền nghi hoặc nhìn em gái, thấp giọng hỏi:

- Ngươi làm cái gì vậy?

- Ngươi câm miệng đi.

Vũ Mộng thấp giọng tức giận nói.

-......

Vũ Điền hai má giật giật, cố gắng nhẫn nhịn để không nói câu nào nữa, hắn cũng không dám làm loạn trước mặt gia chủ.

- Ta nghĩ tới rồi, thưởng cho các ngươi......?

Vẻ mặt giễu cợt của Vũ Thạch ngừng dần rồi biến mất, lão mạnh mẽ đứng dậy rồi nhìn ra phía ngoài đường.

- Gia chủ, có chuyện gì vậy?

Vũ Điền khó hiểu, nhỏ giọng hỏi.

Sắc mặt của Vũ Thạch ngưng trọng, bước nhanh ra chính đường.

Vũ Mộng cùng Vũ Điền hai mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Gia chủ bị làm sao vậy?

Vũ Điền ngạc nhiên nói.

- Không biết, chúng ta cũng ra ngoài nhìn thử.

Vũ Mộng đứng lên, bước nhanh theo gia chủ đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận