Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2081: Làm Hết Sức Mình, Nghe Theo Thiên Mệnh



Hai ngày trước, Trường Dạy Nghề chính thức khai giảng, ngày hôm nay Mục Lương mới có rảnh để đi xem.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, hỏi:

- Mục Lương, ngày mai sẽ là đại điển kiến quốc, ngươi có khẩn trương không?

- Không hề.

Mục Lương đáp với biểu cảm bình tĩnh.

- Thật sao?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng:

- Đương nhiên, chuyện này không là gì cả.

Nguyệt Thấm Lan đặt tay lên ngực, khẩn trương nói:

- Nếu đổi lại là ta, khẳng định sẽ rất lo lắng.

Anh vỗ mu bàn tay của cô, ôn hòa nói:

- Bình tĩnh, có ta ở đây, ngày mai ngươi chỉ cần đứng bên cạnh ta thôi.

- Ừm, hy vọng đừng xuất hiện bất ngờ nào.

Nguyệt Thấm Lan lo lắng nói.

Ngày mai cử hành đại điển lập quốc, đến lúc đó sẽ có mấy ngàn vương thất, quý tộc từ các vương quốc tham gia, cộng thêm dân trong thành và du khách tới dự lễ, nhân số có thể sẽ vượt qua mấy vạn.

- Yên tâm, ngày mai nếu kẻ nào có mắt như mù tìm việc thì Ngục Giam sẽ mở rộng cửa chào đón bọn họ.

Trong mắt Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Sau khi Rùa Đen tiến hóa thì vị trí của Ngục Giam cũng đã được xây dựng và điều chỉnh lại, hiện tại có thể giam giữ cùng lúc hơn mười ngàn tù nhân.

- Ta vẫn hi vọng tiến hành thuận thuận lợi lợi tới cuối cùng.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói.

- Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh thôi.

Mục Lương mỉm cười.

- Ngươi lại đang nói lời kỳ quái rồi.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với anh.

Mục Lương mỉm cười, hắn chỉ là thói quen thôi, thi từ ca phú đầy đầu rất khó dùng ở thế giới này.

Hắn hỏi:

- Người đi đưa thiệp mời đã trở về hết chưa?

- Ừm, ngày hôm qua toàn bộ đã trở về rồi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái.

- Không ai bị thương chứ?

Mục Lương quan tâm hỏi.

- Chỉ có mấy người gặp phải ma thú biển trên đường trở về, vì nó tấn công bất ngờ nên bọn họ bị thương nhẹ, những người khác đều không sao.

Nguyệt Thấm Lan hồi đáp.

Anh gật đầu nói:

- Ừm, phát một món tiền thưởng cho bọn họ.

- Yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Tố Cẩm nhìn hai người nói chuyện trên trời dưới đất, cô không thể chen vào được một câu, sau đó lại nhìn mặt của Mục Lương, lúc này sự khổ sở trong lòng mới tiêu tan.

- Khi nào thì Cầm Vũ tới?

Mục Lương bình thản hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đã sắp xếp phi thuyền vận chuyển đi đón người, muộn nhất là buổi chiều có thể qua đây.

Vấn đề an ninh vào đại điển kiến quốc ngày mai vẫn sẽ được giao cho Cầm Vũ phụ trách.

Ngoại trừ Lục Quân trú đóng trong Chủ Thành thì còn có một nhóm binh lính từ Trấn Đông Quân, Trấn Bắc Quân, Trấn Tây Quân và Trấn Nam Quân tới đây hỗ trợ Lục Quân duy trì trật tự và đảm bảo vấn đề an toàn tại hiện trường.

Đây là một nhiệm vụ gian khổ nên cần Cầm Vũ tới đây để chuẩn bị, cô ấy sẽ phải an bài nhân viên, bố cục và các loại vấn đề khác.

- Ừm, tối nay đi xem.

Mục Lương gật đầu một cái.

Không lâu sau đó, xe thú đã tới Trường Dạy Nghề, ngôi trường này nằm trong Chủ Thành, cách nơi này khoảng hai cây số.

- Ngao ngao ngao ~~~

Bầy Sói Mặt Trăng ngẩng đầu lên trời rít gào, bước chân chậm lại, từ từ xuyên qua cổng chính đi vào trong trường học.

Trường Nghề rất lớn, có sáu tòa nhà lầu, hai trong số đó là tòa nhà thực hành tổng hợp, đây là địa phương để cho các học viên luyện tập thực hành.

Ba tòa nhà lầu khác dùng để giảng dạy, đây là nơi các học viên học tập và tiếp thu kiến thức, tòa nhà thứ sáu là ký túc xá dành cho lão sư, bọn họ sẽ làm việc và ở lại chỗ này.

Mỗi một tòa nhà đều có sáu tầng, sau này học viên nhiều lên thì cũng sẽ không phải lo quá chật chội.

Sói Mặt Trăng dừng lại, Ly Nguyệt đẩy cửa xe, Mục Lương và những người khác từ trên xe bước xuống.

- Cộp cộp cộp ~~~

Y Lệ Y từ xa đi tới, hiện tại cô ấy sẽ tạm thời quản lý ngôi trường này, khi nào tìm được người thích hợp thì sẽ thay đổi hiệu trưởng một lần nữa.

- Thành chủ đại nhân, chị Thấm Lan.

Y Lệ Y lên tiếng chào hỏi.

Mục Lương gật đầu đáp lại, hỏi:

- Bọn nhỏ đều đi học rồi à?

- Đúng vậy.

Y Lệ Y nhẹ giọng nói.

- Đi xem một chút.

Mục Lương hơi nâng cằm lên.

- Được rồi, mời đi theo ta.

Y Lệ Y xoay người đi về phía tòa nhà dạy học.

Nhóm của Mục Lương đi theo sau, khi tới gần tòa nhà dạy học đầu tiên thì mọi người đều ăn ý đi nhẹ chân.

Nhìn từ cửa sổ, bọn nhỏ đang chăm chú lắng nghe lão sư giảng giải tri thức.

Vị lão sư đứng trên bục giảng là một ông chú trung niên mặt đầy nếp nhăn, hắn cầm mấy khối gỗ trong tay giới thiệu cho bọn nhỏ.

- Đây là gỗ Chắc, là một loại gỗ vô cùng cứng rắn, thích hợp dùng để sản xuất đồ dùng trong nhà.

- Đây là gỗ Vân Tro, vô cùng mềm dẻo, có thể uốn nắn rất tốt, có thể dùng để chế tác đồ gỗ mỹ nghệ.

Trong tay người đàn ông là một khối gỗ màu xám tro, mặt trên có rất nhiều hoa văn hình xoắn ốc được hình thành tự nhiên.

- Gỗ Mun, đây là một loại gỗ cực kỳ trân quý, số lượng rất ít ỏi, giá cả cũng rất cao, có thể dùng làm vật phẩm trang sức như là trâm cài tóc, v.v…

Trước kia hắn là một thợ làm nghề mộc, sau đó được đặc chiêu vào Trường Dạy Nghề làm lão sư, dạy cho bọn nhỏ làm sao trở thành thợ mộc.

Bọn nhỏ lắng nghe rất nghiêm túc, thường thường nhấc tay đặt câu hỏi.

Lão sư thợ mộc buông khối gỗ xuống:

- Bây giờ, mọi người truyền tay nhau nhìn kỹ các loại gỗ này, tốt nhất là có thể nhớ kỹ dáng vẻ, mùi vị và đặc tính của bọn nó, sau này khi bắt đầu chế luyện thì mới có thể biết cách sử dụng.

- Vâng!

Bọn nhỏ đồng thanh đáp lại, đôi mắt tỏa sáng nhìn mười mấy khối gỗ kia.

Y Lệ Y quay đầu hỏi:

- Muốn vào xem một chút không?

- Không cần, đừng quấy rầy bọn họ.

Mục Lương nhẹ giọng lắc đầu.

Mấy người im lặng đi ra ngoài, đi tới một phòng học khác.

Gian phòng học thứ hai là lớp rèn sắt, dạy cho bọn nhỏ làm thế nào để trở thành một thợ rèn.

Lão sư trên bục giảng vẫn là một ông chú trung niên, bàn tay đầy vết chai sần cầm sách, đang giảng dạy tri thức cho bọn nhỏ.

- Muốn trở thành một người thợ rèn hợp cách, đầu tiên cần phải học được nhận thức mỏ sắt.

Thợ rèn nghiêm túc nói.

Có học viên nhấc tay hỏi:

- Không phải chúng ta nên nhận thức các loại sắt khác nhau sao? Tại sao lại fia muốn nhận thức quặng sắt trước?

Lão sư thợ rèn nghiêm mặt nói:

- Sắt được luyện từ mỏ sắt, chúng ta phải học từ đầu nguồn, ít nhất phải hiểu được nó bắt đầu từ đâu.

- Vâng.

Người học viên kia ngoan ngoãn thả tay xuống.

- Ngoại trừ nhận thức mỏ sắt thì mọi người còn phải học được làm sao khống chế nhiệt độ, sức lực phải lớn hơn mới được, người không có sức lực thì không thể trở thành thợ rèn đâu.

Thợ rèn vừa nói vừa nhìn về phía các học viên nữ trong lớp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận