Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1681: Thành Tát Luận Thật Là Đáng Sợ, Đi Trên Đường Còn Phải Lo Lắng Sẽ Bị Người Tạt Phân... Ọe!



- Thủy triều Hư Quỷ có thể bùng nổ lần nữa, giống như mọi khi...

Ly Nguyệt bình tĩnh nói.

- Có thể nghĩ biện pháp giết chết tất cả Hư Quỷ mà.

Bạch Sương ngây thơ nói.

Hi Bối Kỳ im lặng trong phút chốc, nàng có chút cạn lời:

- Nếu có thể làm được thì lần thủy triều Hư Quỷ trước sẽ không phải chết nhiều người như vậy.

- Mạnh mẽ như Mục Lương cũng chỉ có thể bảo vệ thành Huyền Vũ, như vậy làm sao có thể giải quyết toàn bộ Hư Quỷ được chứ.

Ly Nguyệt lắc đầu nói.

Bạch Sương suy nghĩ một chút, ngây thơ nói:

- Nếu không có Kênh Sương Mù thì tốt rồi, ta có thể bảo cha ta tới hỗ trợ.

Ly Nguyệt co giật khóe miệng:

- Không có Kênh Sương Mù để Hư Quỷ tới tàn phá lục địa này à?

- Cái này nghe không tốt cho lắm...

Bạch Sương cười ngượng ngùng vài tiếng.

Hi Bối Kỳ trêu chọc:

- Nếu cha ngươi biết ngươi có suy nghĩ như vậy, nhất định lão sẽ đánh mông của ngươi nở hoa.

- Vậy thì không được.

Bạch Sương vô thức che mông lại.

- Ha ha ~~~

Các cô gái bật cười, bầu không khí trở nên hài hòa và vui vẻ.

- Bây giờ chúng ta trở về sao?

Mễ Nặc thanh thúy hỏi.

Hi Bối Kỳ đề nghị:

- Ăn cơm rồi về, giờ này trở về cung điện cũng sẽ bỏ lỡ bữa trưa.

- Vậy thì đi Mỹ Thực Lâu hoặc Trung tâm Huyền Vũ đi.

Ly Nguyệt nói khẽ.

Mễ Nặc nhìn về phía Trung tâm Huyền Vũ, lo lắng nói:

- Bây giờ là giờ cơm, đi Mỹ Thực Lâu hay Trung tâm Huyền Vũ có lẽ sẽ không có chỗ ngồi.

- Rất có khả năng...

Ly Nguyệt gật đầu.

Món ăn ngon của thành Huyền Vũ đã nổi tiếng khắp vương quốc Hải Đinh, mỗi lần tới giờ cơm thì các quý tộc và phú thương thành Tát Luận đều sẽ đến Trung tâm Huyền Vũ, đi trễ chỉ có thể lấy số ngồi chờ.

Hi Bối Kỳ ôm bụng, buồn bực nói:

- Vậy làm sao bây giờ, ta đã đói bụng rồi.

Bạch Sương đề nghị:

- Nếu không thì đến hoàng cung đi, cách nơi đây cũng không xa.

- Thật sao?

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng lên.

- Ta vẫn chưa đến hoàng cung thành Tát Luận bao giờ.

Hi Bối Kỳ cảm thấy hứng thú nói.

Bạch Sương thanh thúy trả lời:

- Đương nhiên là không thành vấn đề, mặc dù hoàng cung không xa hoa bằng khu Trung Ương, nhưng cũng sẽ không quá kém.

Cô đã coi các cô gái như bạn bè, bây giờ mời bạn bè đến nhà chơi là để tăng tiến một chút tình cảm.

- Vậy thì đi thôi.

Ly Nguyệt lên tiếng.

Đoàn người rời đi Rạp Chiếu Phim, ngồi trên xe thú lái ra Tiểu Thành, dưới sự hướng dẫn của Bạch Sương, xe thú lao vùn vụt tới hoàng cung.

- Thối quá đi.

Trong xe, Hi Bối Kỳ che mũi, mùi hôi thối trên đường xộc vào mũi.

Ào ào ~~~

Mắt mù à? Không thấy trên đường có người sao?

Ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng thét giận dữ.

- Có chuyện gì vậy?

Mễ Nặc nhìn về phía ngoài cửa sổ, một hồi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Cô co giật khóe miệng, vội vàng giơ tay bịt miệng mũi lại, lộ ra vẻ mặt ghê tởm khó có thể diễn tả bằng lời.

- Ngươi thấy cái gì thế?

Hi Bối Kỳ tò mò hỏi.

Mễ Nặc vội vàng quay cửa xe lên, tai thỏ cụp xuống, choáng váng nói:

- Có người bị tạt một xô chất thải...

-?

Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, cơ thể lập tức rùng mình, suýt chút nữa nôn khan.

- Thành Tát Luận rất ít nhà vệ sinh, cho nên mọi người đều giải quyết trong thùng, có người lười biếng sẽ đứng trên lầu đổ thùng phân xuống dưới.

Bạch Sương xấu hổ giải thích.

- Cái này cũng quá là... Bẩn thỉu.

Lông mày của Mễ Á co giật lên.

Cổ họng của Hi Bối Kỳ nhấp nhô, cô nổi da gà nói:

- Thành Tát Luận thật là đáng sợ, đi trên đường còn phải lo lắng sẽ bị người tạt phân... Ọe!

Bạch Sương lúng túng nói:

- Cho nên mỗi lần ra ngoài ta đều ngồi xe thú.

Mễ Nặc cảm thán nói:

- Quả nhiên vẫn là thành Huyền Vũ tốt nhất.

Bạch Sương tán đồng gật đầu, trong lòng phiền muộn, nếu thành Tát Luận có thể sạch sẽ như thành Huyền Vũ thì tốt biết mấy.

Hai mươi phút sau, xe thú dừng lại bên ngoài bức tường cao của hoàng cung, bị thủ vệ canh cửa ngăn cản.

Bạch Sương kéo cửa sổ xe xuống, ngạo nghễ nói:

- Mau tránh ra.

- Là công chúa điện hạ.

Thủ vệ cả kinh, vội vàng tránh sang một bên.

Lúc này, xe thú mới lái vào hoàng cung, không lâu sau thì dừng lại ở bên đường.

- Chúng ta xuống xe thôi.

Bạch Sương đẩy cửa xe và dẫn đầu bước xuống.

Các cô gái lần lượt xuống xe, tò mò ngắm nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi so sánh nơi này với khu Trung Ương thành Huyền Vũ.

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, khóe môi hơi nhếch lên, quả nhiên vẫn là nhà mình là tốt nhất.

- Đi theo ta.

Bạch Sương nắm tay cô gái tai thỏ một cách tự nhiên, thân mật đi đến Thiên Điện hoàng cung.

- Công chúa điện hạ.

Trên đường đi, hầu gái nhìn thấy Bạch Sương đều cung kính hành lễ.

Bạch Sương ra lệnh:

- Đi phòng bếp chuẩn bị thức ăn, ta muốn mở tiệc chiêu đãi bạn bè.

- Vâng.

Hầu gái cung kính hành lễ rồi vội vàng xoay người đi tới nhà bếp.

- Tùy tiện ăn một chút thì tốt rồi.

Mễ Nặc nói khẽ.

Bạch Sương kiêu ngạo nói:

- Như vậy không được, các ngươi đã tới đây rồi, phải ăn ngon uống tốt mới được.

- Nhưng như vậy sẽ quá phiền toái.

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

- Không có chuyện đó đâu.

Bạch Sương phất tay.

Cô đổi chủ đề, bắt đầu giới thiệu kiến trúc và phong cảnh ở vương cung.

- Bạch Sương?

Một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Bạch Sương quay đầu nhìn lại, phát hiện là đại ca Khải Tân Tư, hắn còn đang mặc khôi giáp kỵ sĩ, xem ra là vừa mới huấn luyện xong.

- Đại ca.

Cô vui vẻ lên tiếng.

Khải Tân Tư gật đầu ra hiệu, hỏi:

- Tại sao ngươi lại đột nhiên trở về thế?

- Chúng ta đi xem phim, nhưng đến giờ cơm.....

Bạch Sương giải thích vắn tắt.

Khải Tân Tư gật đầu nói:

- Được rồi, vậy thì các ngươi mau đi ăn cơm đi, ta đi tìm cha bàn bạc một chút.

Bạch Sương kinh ngạc hỏi:

- Ngươi có việc phải làm sao?

Khải Tân Tư thở dài, nghiêm túc nói:

- Ừ, mấy ngày nay các tòa thành duyên hải đều bị hải tặc tập kích, cha muốn ta đi xử lý đám hải tặc kia.

- Đại ca đi một mình sao, như vậy quá nguy hiểm!

Bạch Sương cau mày nói.

Khải Tân Tư nghiêm túc nói:

- Nhưng bây giờ ta là Kỵ Sĩ trưởng, ta không đi không được.

Hắn vừa nắm giữ vị trí Kỵ Sĩ trưởng không bao lâu, cần lập chiến công để ngồi vững vàng vị trí này, như vậy mới có thể khiến cho đám công tước, bá tước và quý tộc kia câm miệng lại.

- Khi nào thì ngươi đi?

Bạch Sương quan tâm hỏi.

Khải Tân Tư giơ tay vỗ vai em gái, bình thản nói:

- Ngày mai.

- Nhanh như vậy sao?

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương trừng lớn.

- Không nhanh đâu, chuyện này đã được quyết định mấy ngày trước rồi, ta sợ ngươi lo lắng cho nên không nói cho ngươi biết mà thôi.

Khải Tân Tư lắc đầu.

- Đại ca không thể không đi sao?

Bạch Sương cắn môi dưới, đôi mắt màu vàng tím tràn đầy lo lắng.

- Không thể.

Khải Tân Tư nói với giọng điệu đầy kiên định.

Bạch Sương còn muốn nói điều gì đó thì lại bị hắn cắt đứt:

- Được rồi, ngươi mau đi ăn cơm đi.

Hắn bỏ lại một câu rồi xoay người đi đến chính điện.

-...Đại ca.

Cảm xúc của Bạch Sương hạ xuống.

Mễ Á và Ly Nguyệt liếc nhau.

Ly Nguyệt nói khẽ:

- Vương quốc Hải Đinh cũng không được yên ổn, việc này phải nói cho Mục Lương.

- Đúng vậy.

Mễ Á chậm rãi gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận