Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1380: Khí Tức Huyết Sát



- Cái gì!!

Nguyệt Thấm Lan lập tức đứng bật dậy.

- Đó là những gì mà bọn họ nói.

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng đáp.

Trên gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ luống cuống, vô thức nhìn về phía Mục Lương.

Anh cũng kinh ngạc không kém, đứng lên rồi nói:

- Ta đi cùng ngươi đến Huyền Không Các.

- Chờ một chút, lỡ như không phải là chị của ta thì sao?

Nguyệt Thấm Lan có chút khẩn trương, khí chất ưu nhã thường ngày đã tiêu tan rất nhiều.

Mục Lương nắm tay Nguyệt Thấm Lan, ôn hòa nói:

- Chuyện này không quá có khả năng, chúng ta vừa đặt chân tới đại lục mới chưa được bao lâu, ai có thể giả mạo nàng ta chứ?

- Ngươi nói có lý....

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe.

- Đi thôi.

Mục Lương nhẹ nhàng kéo tay của cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan đè nén sự kích động và bất an trong lòng, gật đầu nói:

- Được.

Cô đi theo Mục Lương ra bên ngoài cung điện, nhịp tim chậm rãi tăng nhanh.

- Chờ đã, chúng ta có nên gọi Phi Nhan không?

Nguyệt Thấm Lan chợt dừng bước hỏi.

Mục Lương lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Chuyện này hãy để chậm lại một chút, Phi Nhan chỉ biết ngươi có một người chị gái, nhưng lại không biết cô ta mới là mẹ của mình.

- Được rồi.....

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Hơn nữa, có nên nói việc này cho Phi Nhan biết hay không thì cần hai chị em các ngươi bàn bạc với nhau.

Nguyệt Thấm Lan cười khổ nói:

- Cái này thật ra cũng không có gì quá khác nhau, Phi Nhan là do chị của ta nhặt về, không phải là con ruột.

Nguyệt Thấm Di là chị gái song sinh với cô, bọn họ tự nhiên là bằng tuổi nhau, đều là hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, như vậy làm sao có thể sinh ra Nguyệt Phi Nhan mười sáu, mười bảy tuổi chứ.

Nguyệt Thấm Di mang Nguyệt Phi Nhan về bộ lạc khi Phi Nhan vẫn còn là một đứa bé, sau khi nuôi dưỡng được một thời gian thì cô ấy giao Phi Nhan cho Nguyệt Thấm Lan chăm sóc, bản thân thì đi tìm kiếm nguyên nhân khiến đại lục biến dị, có thể nói là một đi không trở lại.

- Tin tức này còn khó có thể tiếp nhận hơn tin ngươi không phải là mẹ của cô ấy nữa.

Mục Lương cười khổ một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Phi Nhan rất thông minh, cho dù ta không nói thì có lẽ con bé cũng đã đoán được cái gì rồi.

- Ngươi nói đúng.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Bình thường nhìn Nguyệt Phi Nhan rất thích chơi bời, có chút tính tình của đại tiểu thư, còn có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng lại không thể phủ nhận là cô ấy rất thông minh.

- Đi thôi, chúng ta đi gặp chị của ngươi trước.

Mục Lương vươn tay ôm eo của Nguyệt Thấm Lan rồi bay lên không trung.

Anh thi triển Chạy Nhanh Gấp 8 Lần phi thẳng về phía Ngoại Thành.

- Hi vọng đó là chị ấy.

Nguyệt Thấm Lan nhỏ giọng cầu nguyện một câu.

……….

Đại An Ti nhìn Nguyệt Thấm Di, nhàn nhạt nói:

- Ngươi đi theo ta, chúng ta đi lên Sơn Hải Quan chờ hồi âm.

- Được.

Nguyệt Thấm Di đi theo Đại An Ti, tầm nhìn của cô dần mở rộng, thấy được cứ điểm Sơn Hải Quan lớn hơn.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn chăm chú vào ba chữ Sơn Hải Quan to tướng, dường như có thể cảm nhận được gió tanh mưa máu đập vào mặt.

Nguyệt Thấm Di rùng mình một cái, trước mắt bịt kín một màn máu, cô thấy được từng ảo ảnh Hư Quỷ quen thuộc.

- Ngươi làm sao vậy?

Đại An Ti đưa tay vỗ xuống bả vai của Nguyệt Thấm Di.

Cơ thể của Nguyệt Thấm Di run lên, cô lấy lại tinh thần nhưng vẻ kinh hãi trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

- Ta nhìn thấy Hư Quỷ, rất nhiều, rất nhiều Hư Quỷ!!

Cô ngạc nhiên thốt lên.

Đại An Ti bừng tỉnh, giải thích:

- Ngươi đừng nhìn chằm chằm vào Sơn Hải Quan, rất dễ bị ảnh hưởng bởi khí tức huyết sát.

Trong lúc diễn ra thủy triều Hư Quỷ, có quá nhiều Hư Quỷ đã chết ở Sơn Hải Quan và lưu lại mùi máu tươi nồng nặc, nếu như nhìn chằm chằm vào vết tích trên Sơn Hải Quan quá lâu mà không có phòng bị thì sẽ rất dễ dàng xuất hiện ảo giác, từ đó nhìn thấy hình ảnh lúc thủy triều Hư Quỷ kéo đến.

Mục Lương cũng phát hiện ra tình huống này, nhưng anh không có tiêu trừ mùi máu trên cứ điểm và tường thành, đây là vết tích cho việc Sơn Hải Quan đã chống lại thủy triều Hư Quỷ, anh muốn để cho thế nhân ghi nhớ.

Vẻ kinh hãi trong mắt của Nguyệt Thấm Di chậm rãi rút đi, cô nghi ngờ hỏi:

- Khí tức huyết sát là cái gì?

- Khí tức huyết sát chính là một lượng sát khí lớn mà lũ Hư Quỷ lưu lại sau khi chết...

Đại An Ti thuận miệng giải thích một câu.

- Thì ra là như thế.

Nguyệt Thấm Di chậm rãi gật đầu, rồi chợt nghĩ đến cái gì, nhíu mày phản bác:

- Không đúng! Thành Huyền Vũ ở đây, làm sao lại có nhiều Hư Quỷ chết ở chỗ này chứ, bên này không có Hư Quỷ mà!

Đại lục mới không có Hư Quỷ, Trăng Máu buông xuống chỉ làm cho ma thú trở nên cuồng bạo, không tồn tại Hư Quỷ, như thế nào có thể lưu lại mùi máu ở đây?

Đại An Ti nhìn về phía Nguyệt Thấm Di với ánh mắt cổ quái, sau đó nói với giọng điệu bình tĩnh:

- Bởi vì sau khi thủy triều Hư Quỷ đi qua thì thành Huyền Vũ mới xuyên qua kênh Sương Mù tới nơi này.

- Ngươi nói vậy là sao?

Nguyệt Thấm Di dấu hỏi đầy đầu, cô hiểu từng chữ mà Đại An Ti nói, nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì lại làm cho cô cảm thấy hoang đường.

Vù vù vù…..

Đại An Ti vừa định giải thích thì trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gió.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, Mục Lương ôm eo Nguyệt Thấm Lan từ trên trời giáng xuống.

Ánh mặt trời đánh vào trên người cả hai khiến cho Đại An Ti nhìn đến thất thần.

Nguyệt Thấm Di nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó thấy được khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan, nhất thời cũng trở nên ngây ngốc.

- Thành chủ đại nhân!!

Các Thành Phòng Quân bên trên Sơn Hải Quan vội vàng cung kính hành quân lễ.

- Thành chủ đại nhân!!

Đại An Ti lấy lại tinh thần rồi giơ tay chào.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Đại An Ti.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nhìn chằm chằm Nguyệt Thấm Di, gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia khiến cô có chút luống cuống.

Mục Lương cũng đang dò xét Nguyệt Thấm Di, đối phương có khuôn mặt giống y như đúc Nguyệt Thấm Lan nhưng mà lại cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Nếu như Nguyệt Thấm Lan là đoan trang, thanh tao và lịch sự, vậy thì Nguyệt Thấm Di chính là thanh lãnh và cao quý, hai người cho người ta cảm giác về khí chất hoàn toàn khác nhau.

- Chị?

Nguyệt Thấm Lan run giọng mở miệng, cô chỉ vừa mới nhìn thoáng qua thì đã xác định người trước mắt này chính là chị gái của mình.

Mặc dù hai chị em tách ra nhiều năm, nhưng cảm giác quen thuộc trong huyết mạch vẫn còn tồn tại.

- Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn không cao bằng ta.

Nguyệt Thấm Di nhoẻn miệng cười nhưng hai mắt lại ửng đỏ, trong lòng cô rất kích động, tâm trạng vui sướng lộ rõ trên mặt.

-...

Nguyệt Thấm Lan không kìm được, nước mắt lăn dài trên má nhưng trên mặt lại hiện lên ý cười:

- Đúng vậy, ta vẫn chưa đuổi kịp ngươi.

Hai người có bề ngoài giống hệt nhau, trước giờ chỉ có thể phân biệt bằng chiều cao, nhưng người thua cuộc luôn là em gái.

- Nhưng bây giờ cũng đã không thấp rồi.

Nguyệt Thấm Di vui đến phát khóc, cô không thể khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt rơi xuống lã chã.

- Chị, ta rất nhớ ngươi.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay ôm Nguyệt Thấm Di vào lòng, hai tay siết chặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận