Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1034: Tìm Hiểu Tổ Chức Nghiêu Thiên

Trên đường trở về thành Huyền Vũ, cảm xúc của tiểu hầu gái và Vạn Bái đều không cao, một đường đều yên lặng không nói câu nào.

Ngôn Băng nói khẽ:

- Đợi khi nào tìm được Cát Khôi Phu, chắc có thể biết tung tích của mẹ ngươi.

- Vâng.

Diêu Nhi thấp giọng trả lời một câu.

-..

Vạn Bái há to miệng, bề ngoài thoạt nhìn như là già đi mười tuổi.

Con gái của lão - Khải Na bị người Nghiêu Thiên bắt đi hai năm trước, liệu bây giờ còn sống không?

Ba người trở lại thành Huyền Vũ, vào thành bằng thông đạo nhanh, tiếp đó băng qua Úng Thành.

- Ngôn Băng đội trưởng, tìm được mẹ của Diêu Nhi rồi à?

Một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Ngôn Băng quay đầu nhìn lại, thì ra là Tuyết Cơ mặc áo choàng đen, bên cạnh còn có cô gái người báo Y Vưu.

Hai người vừa kết thúc công tác nằm vùng tại thành Bắc Hải, đang định trở về báo cáo với Mục Lương.

- Chưa đâu.

Ngôn Băng tiếc nuối lắc đầu.

Cô nói khẽ:

- Nhưng đã có manh mối rồi, liên quan tới Cát Khôi Phu.

- Cát Khôi Phu!!

Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Cơ trừng lớn.

- Ừ, chúng ta tìm được chỗ ở của hắn ở thành Bắc Hải.

Ngôn Băng giải thích.

- Ở đâu?

Y Vưu không khỏi truy vấn.

Ngôn Băng chớp chớp đôi mắt màu tím, nói:

- Ở Bắc Nhai, hướng ngược lại Phủ Thành Chủ, là một căn nhà đá rất bình thường.

- Ta đến đó nằm vùng, Cát Khôi Phu có thể sẽ quay lại.

Y Vưu nghiêm túc nói.

- Ừ, ngươi đi thôi.

Ngôn Băng gật đầu.

Cô vốn dĩ tính toán trở về phái người tới đó nằm vùng, đồng thời còn muốn giám thị chủ tiệm Bắc Hải Đường.

Ngôn Băng suy nghĩ một chút, mở miệng dặn dò:

- Tuyết Cơ, ngươi đi theo dõi chủ tiệm Bắc Hải Đường, hắn nhận biết Cát Khôi Phu, ta lo lắng hắn sẽ tự đi gặp mặt đối phương.

- Được.

Tuyết Cơ như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, xoay người đi thành Bắc Hải.

Ngôn Băng đưa mắt nhìn Bách Biến Ma Nữ và cô gái người báo rời đi, sau đó mới ngồi xe ngựa cùng tiểu hầu gái trở về khu Trung Ương.

………….

Hậu hoa viên trong cung điện khu Trung Ương.

Mục Lương đứng dưới Trà Thụ Tinh Thần, ngẩng đầu nhìn lên tán cây, nguyên tố sinh mệnh nơi đó rất nồng nặc.

- Chủ nhân, chờ ta thêm vài ngày.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, trong đầu vang lên một âm thanh trẻ thơ.

Tinh linh nguyên tố sinh mệnh sắp thai nghén thành công?

- Đừng gấp gáp.

Mục Lương đưa tay lên, nguyên tố sinh mệnh tuôn ra từ lòng bàn tay rồi chui vào tán cây.

Không lâu sau đó, nguyên tố sinh mệnh của anh cạn kiệt, cần thời gian tích luỹ một lần nữa.

Trong ý thức của Mục Lương, anh có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Tinh linh nguyên tố sinh mệnh.

Anh đứng dưới tàng cây một lúc, sau đó đi kiểm tra khu gieo trồng Đôi Cánh Thiên Sứ, sau khi không thấy vấn đề nào thì mới xoay người rời đi.

Mục Lương trở lại thư phòng trong cung điện, cầm văn kiện mà Cục Quản Lý đưa tới rồi lật xem.

- Thành chủ đại nhân.

Cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói cung kính của Ngôn Băng vang lên.

- Vào đi.

Mục Lương lên tiếng mà không ngẩng đầu.

Cót két....

Cửa thư phòng bị đẩy ra, cô gái tóc tím đi vào thư phòng, cung kính giơ tay thi lễ.

- Tìm được mẹ của Diêu Nhi rồi à?

Mục Lương ngẩng đầu hỏi.

Ngôn Băng lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Đại nhân, vẫn chưa tìm được, nhưng đã có manh mối rồi.

- Nói đi.

Mục Lương thả văn kiện trong tay xuống, dựa lưng ra sau.

- Mẹ của Diêu Nhi đã bị bắt cóc vào hai năm trước, việc này có liên quan tới một tổ chức thương nhân tình báo ngầm tên là Nghiêu Thiên.

Ngôn Băng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Cát Khôi Phu là người của tổ chức Nghiêu Thiên.

- Tổ chức Nghiêu Thiên…..?

Mục Lương nhăn mày lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Ngôn Băng tiếp tục hồi báo tình huống:

- Khi chúng ta đến nơi ở của Cát Khôi Phu thì bên trong không có ai, dựa vào hoàn cảnh ngôi nhà để phán đoán thì đối phương đã không trở về được một thời gian rồi.

Mục Lương trầm ngâm suy tư, sau đó lên tiếng dặn dò:

- Trước hết phái người đến nằm vùng ở nhà của Cát Khôi Phu, có thể hắn sẽ trở về.

- Ta đã phân phó Tuyết Cơ và Y Vưu đi nằm vùng rồi.

Ngôn Băng nhỏ giọng đáp.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Đi liên lạc với căn cứ trung chuyển, ra lệnh bọn họ đi xung quanh các thành lớn để tìm hiểu tổ chức Nghiêu Thiên.

- Vâng.

Ngôn Băng đáp ứng.

Mục Lương khựng lại một lúc, bình tĩnh nói:

- Liên lạc Hổ Tây, có lẽ cô ấy sẽ biết một ít tin tức, hãy hỏi cô ấy trước.

Hổ Tây xuất thân là thương nhân tình báo ngầm, có lẽ sẽ nhận biết tổ chức Nghiêu Thiên.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc tím, nói rõ ràng:

- Nếu thật sự không được thì lại đi tìm Kim Phượng các hạ nhờ hỗ trợ.

Năng lực thức tỉnh của thành chủ thành Phượng là bói toán, chắc có thể giúp đỡ một tay.

- Ta hiểu rồi!

Ngôn Băng cung kính gật đầu.

Cô giơ tay cúi chào, cung kính nói:

- Đại nhân, nếu không còn chuyện khác thì ta xin phép rời đi.

- Chờ một chút.

Mục Lương ôn hoà lên tiếng ngăn cản.

Anh lật bàn tay lại, hộp lưu ly chứa Long Quả Vô Hạn xuất hiện, anh lấy ra một trái đưa cho cô gái tóc tím.

Mục Lương ngước mắt nói:

- Đây là Long Quả Vô Hạn, có chín phần cơ hội để cho ngươi trở thành Giác Tỉnh Giả.

Đôi môi phấn hồng của Ngôn Băng khẽ nhếch, sững sờ nhìn Mục Lương.

- Sao vậy?

Mục Lương cười nói.

- Không có việc gì, cám ơn thành chủ đại nhân.

Đôi mắt tím của Ngôn Băng sáng ngời, giọng điệu cất cao biểu lộ tâm trạng vui vẻ.

Sau khi cô biết Ny Cát Sa trở thành Giác Tỉnh Giả, trong lòng cô rất hâm mộ.

Cô cứ tưởng Long Quả Vô Hạn đã bị phát hết, bản thân sẽ không có, nào ngờ Mục Lương đã giữ lại cho mình một quả, vì nguyên nhân này cho nên cô mới kinh ngạc tới ngây người.

Cô gái tóc tím nhìn Long Quả Vô Hạn trên tay, há miệng muốn cắn.

- Chờ một chút.

Mục Lương giơ tay lên, May Mắn Che Chở bao phủ trên người cô gái tóc tím.

Anh ôn hòa nói:

- Được rồi, ngươi có thể ăn.

Rắc rắc….

Cô gái tóc tím cắn một miếng, vị chua khuếch tán trong khoang miệng.

- Chua quá…..

Ngôn Băng nhíu mày.

Cô cắn mấy miếng ăn xong Vô Hạn Long Quả, ngay cả hột cũng không chừa lại.

- Tốt, chờ thêm vài ngày nữa sẽ biết có hiệu quả hay không?

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vậy ta đi trước.

Ngôn Băng giơ tay chào theo tiêu chuẩn nhà binh.

- Đi đi.

Anh phất tay, cầm văn kiện lên lật xem lần nữa.

Ngôn Băng xoay người, khóe môi cô không nhịn được cong lên, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Cô rời thư phòng, đi đến Phòng Liên Lạc.

Trong Phòng Liên Lạc, Ba Phù ngồi trên băng ghế nhỏ, trong tay là một cuốn sách, đọc say sưa đến mức xuất thần.

Hôm nay, đến phiên cô bé canh gác Phòng Liên Lạc, phụ trách việc nghe và gọi.

Cốc cốc cốc….

Ngôn Băng gõ cửa.

- Ai đó?

Ba Phù lập tức phản xạ có điều kiện mà thốt lên.

- Ngôn Băng.

Ngôn Băng bình tĩnh trả lời.

Cót két…...

Tiểu hầu gái vội vàng đặt sách xuống, đứng lên mở cửa cho cô gái tóc tím.

- Đội trưởng Ngôn Băng, đại nhân có sắp xếp gì sao?

Ba Phù tò mò hỏi.

- Ừ.

Ngôn Băng gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Giúp ta liên lạc căn cứ trung chuyển, thành chủ đại nhân có việc phân phó.

- Vâng.

Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi đến giá gỗ phía trước, lần lượt vuốt ve ba con Trùng Cộng Hưởng liên lạc căn cứ trung chuyển.

Ong ong ong~~~

Ba con Trùng Cộng Hưởng đồng thời thức tỉnh, từng đôi cánh trong suốt nhanh chóng chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận