Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 663: Thành Chủ Cũng Không Ăn Thịt Các Ngươi Đâu, Cứ Thoải Mái Đi

Khặc khặc khặc.

Lũ Hư Quỷ chen chúc nhau chui ra từ giếng thánh, giẫm đạp lên nhau để bò ra ngoài.

- Còn dám xuất hiện.

Cầm Vũ nhướn mày, tia chớp xanh lại lần nữa xuất hiện, tiêu diệt toàn bộ lũ Hư Quỷ vừa bò ra.

- Đại nhân.

Đại An Ti và Xa hộ vệ cũng đã chạy tới nơi.

Dọc đường đi, hai người cũng đã giết chết được mấy con Hư Quỷ cho nên mới tới nơi khá muộn so với cô.

- Thành chủ, có khá nhiều con quái vật đã xông được ra ngoài, nếu chúng ta không kịp tiêu diệt thì e là dân chúng trong thành sẽ bị chúng cắn chết mất.

Hộ vệ thở hồng hộc, nói nhanh.

Trong thành vẫn đang vang lên từng hồi kêu la thảm thiết không ngừng nghỉ, càng ngày càng có nhiều sinh mạng ngã xuống dưới móng vuốt và răng nhọn của lũ Hư Quỷ.

- Đại An Ti, ngươi ra trước, xử lý gọn ghẽ mấy con Hư Quỷ đó đi.

Cầm Vũ trầm giọng, hạ lệnh.

- Dạ.

Đại An Ti nhận lệnh, không dám chậm trễ, cùng với Xa hộ vệ hộc tốc lao ra xử lý lũ Hư Quỷ ngoài kia.

Khặc khặc khặc.

Bên trong giếng thánh lại một lần nữa xuất hiện tiếng kêu quỷ dị ấy.

Cầm Vũ không nói không rằng, giơ tay đánh một quyền, tia chớp xanh giáng xuống mạt sát toàn bộ lũ Hư Quỷ đang bò ra.

Cô thầm dự đoán, thực lực của lũ Hư Quỷ này không cao, nhiều lắm cũng chỉ từ cấp một đến cấp hai mà thôi, chỉ có điều chúng thật sự quá đông.

Cầm Vũ nghiêm mặt, lạnh lùng đứng canh chừng động tĩnh nơi giếng thánh, hễ có con Hư Quỷ nào ló đầu ra đều bị cô đánh cho một quyền mà chết.

…………

Khu Trung Ương, cung điện.

Vệ Ấu Lan gõ cửa thư phòng.

- Vào đi.

Giọng nói nhẹ nhàng của Mục Lương truyền đến.

Cọt kẹt ~~

Tiểu hầu gái đẩy cửa ra, trên tay cầm ba cuộn tơ bảy màu bước tới trước mặt Mục Lương.

- Ngài Mục Lương, ta đã chà xát tơ thô rồi, chỉ có bấy nhiêu thôi.

Vệ Ấu Lan đặt ba cuộn tơ thô trước mặt Mục Lương.

Cô bé đã mất cả buổi chiều để biến tất cả Tằm Bảy Màu thành những cuộn tơ thô, và còn cẩn thận cuốn nó thành cuộn.

Mục Lương cầm lấy cuộn tơ và rút ra một sợi thô để kiểm tra.

Anh nhận thấy độ dày của sợ tơ thô rất đồng đều, không có hiện tượng quá mỏng hay quá dày, chắc là cô bé đã rất cẩn thận.

- Tốt lắm, tới chỗ Thấm Lan lãnh 50 đồng tiền thưởng đi.

Mục Lương nhẹ nhàng nói.

- Cảm ơn thành chủ.

Ánh mắt Vệ Ấu Lan vui mừng, cô bé vội vàng thi lễ một cách cung kính.

- Đi làm việc tiếp đi.

Mục Lương phất tay.

- Dạ.

Vệ Ấu Lan đứng thẳng người tâm trạng vui vẻ, xoay người rồi nhẹ nhàng rời đi.

Tiểu hầu gái rời đi được một lúc, sau đó Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa bước vào phòng làm việc.

Cô vừa mới sắp xếp việc thăng chức, nên bớt một chút thời gian để nghỉ ngơi.

- Tới đúng lúc lắm.

Mục Lương cười.

- … Có phải ta lại đến không đúng lúc rồi không?

Nguyệt Thấm Lan nghĩ trong đầu.

Cô có linh cảm, lại có việc cho mình rồi.

Mục Lương nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đến Xưởng Dệt chọn hai người có tay nghề và cẩn thận, đưa họ đến gặp ta.

- Được, ta đi ngay.

Nguyệt Thấm Lan duỗi người ra, làm xong cái này nữa rồi nghỉ ngơi vậy.

Cô quay người rời khỏi thư phòng, đi ra ngoài Cung điện.

- Khéo léo và cẩn thận, vậy là phải tìm nữ giới rồi...

Cái mũi xinh xắn của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhăn lại.

Một giờ sau.

Nguyệt Thấm Lan trở lại khu Trung Ương với hai cô gái mười tám, mười chín chín tuổi, sau khi được lính gác trên khu Trung Ương kiểm tra, họ mới được tiến vào Cung điện.

- Ta lo lắng quá...

Hai tay nhỏ bé cửa Tiểu Xảo nắm lấy góc áo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cô ấy là công nhân của Xưởng Dệt, cũng khá nổi tiếng trong xưởng, điều này cũng nói lên cô có một tay nghề rất tốt.

Trong Xưởng Dệt, vải lanh cô ấy dệt ra luôn đẹp hơn những người khác nên lương cũng cao hơn những công nhân khác mười đồng.

- Ta cũng lo.

Tố Lí cắn môi và thì thầm.

Cô ấy năm nay mười tám tuổi, làm công nhân Xưởng Dệt, cũng làm rất giỏi, tiền lương hai người cũng như nhau.

Lúc Nguyệt Thấm Lan đến xưởng và nói yêu cầu của Mục Lương, người quản lý đã tiến cử cả hai.

- Thành chủ cũng không ăn thịt các ngươi đâu, cứ thoải mái đi.

Nguyệt Thấm Lan nói nhỏ.

Hai cô gái nhìn nhau, không hiểu sao lại càng thấy lo hơn.

Cả ba người bước vào Cung điện và đến cửa thư phòng.

Giọng của Mục Lương phát ra:

- Vào đi.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, đẩy cửa vào.

Tiểu Xảo và Tố Lí lo lắng bước vào thư phòng, cúi đầu không dám nhìn anh.

- Ta đã đưa người đến. Họ được quản lý trong xưởng công nhận là những người có tay nghề tốt và cẩn thận.

Nguyệt Thấm Lan nói một cách duyên dáng.

Mục Lương liếc nhìn hai người họ, ánh mắt anh dò xét.

Điều này càng làm cho hai cô gái càng thêm căng thẳng, đầu gần như vùi vào ngực.

- Thành… Thành chủ đại nhân, chào ngài.

Cả hai lắp bắp, cúi đầu chào.

- Được rồi, đi theo ta.

Mục Lương vẫy vẫy tay nói, cầm cuộn tơ thô trước mặt đứng lên.

Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên hỏi:

- Hả, chúng ta đi đâu vậy?

- Đi tới Xưởng Linh Khí.

Mục Lương thản nhiên trả lời.

- Các ngươi cũng theo đi.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn hai cô gái, xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Tiểu Xảo và Tố Lí di sát theo họ.

Mấy người bước ra ngoài và đi đến xưởng linh khí trên tầng sáu.

Năm phút sau, Mục Lương xuất hiện trong xưởng linh khí cùng với mấy cô gái.

Lê Nhã ở trong phòng làm việc, khóe mắt cô liếc qua đã thấy Mục Lương.

Cô vội vàng chào một cách kính cẩn:

- Thành chủ đại nhân.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

Anh đến xưởng linh khí không phải để tìm chị em Lê Nhã .

- Thưa ngài, có chuyện gì sao?

Lê Tuyết từ phòng làm việc bước ra.

Hai chị em cô tò mò liếc nhìn Tiểu Xảo và Tố Lí, họ là Linh Khí sư mới sao?

- Xưởng Linh Khí còn chỗ trống không?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Có ạ, nó ở ngay bên cạnh phòng làm việc của chị Già Lạc.

Lê Nhã nói một cách kính cẩn.

- Ừm.

Mục Lương bước tới phòng làm việc của Già Lạc.

Nguyệt Thấm Lan dẫn hai cô gái theo sau, để lại hai chị em Lê Nhã khó hiểu mà nhìn chằm chằm nhau.

- Chị, mình đi theo nhìn một chút đi.

Lê Nhã đề nghị.

- Ừm.

Lê Tuyết cũng cảm thấy tò mò, cất bước theo sau.

Mục Lương tới đẩy ra cửa căn phòng trống bên cạnh phòng làm việc của Già Lạc.

Bên trong chỉ có vài cái bàn làm việc và ghế màu men, ngoài ra không có gì khác.

- Mục Lương, ngươi muốn họ làm gì ở đây?

Nguyệt Thấm Lantò mò hỏi.

- Tất nhiên là dệt rồi.

Mục Lương giải thích.

- Dệt ở đây à?

Mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ kinh ngạc.

- Ừm, dùng tơ của Tằm Bảy Màu để dệt.

Mục Lương đưa ra cuộn tơ thô trong tay.

- Thật đẹp.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay cầm lấy tơ thô.

Cô tò mò rút ra một đoạn tơ thô, cố gắng kéo nó sang hai bên, nhưng mãi không kéo ra được.

Nguyệt Thấm Lan đã tăng thêm vài phần sức lực, nhưng vẫn không cách nào lấy được tơ thô.

Cô kinh ngạc nhìn anh, ngạc nhiên hỏi:

- Sao sợi tơ này không kéo ra được?

- Ngươi không cần cố gắng, cao thủ trung cấp tám mới có thể kéo đứt nó.

Mục Lương dịu dàng nói.

- Mạnh như vậy à!

Đôi con ngươi màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn ra.

Tiểu Xảo và Tố Lí cũng trợn mắt há mồm, chẳng lẽ Thành chủ muốn họ dệt bằng loại tơ này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận