Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 989: Đây Là Long Quả Vô Hạn, Sau Khi Ăn Vào Có Thể Thức Tỉnh, Trở Thành Thức Tỉnh Giả

- Bố Vi Nhân các hạ, khi thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ bùng nổ, không có địa phương nào có thể may mắn thoát khỏi.

Tộc trưởng tộc người cá Trịnh An khàn giọng nói.

Bố Vi Nhân bĩu môi, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Nói là nói như vậy. Nhưng nếu biết mình đang ở trên một sào huyệt hư quỷ, bất cứ ai cũng không thể yên tâm được.

- Đúng vậy, có lẽ thành Bắc Hải cũng giống như đảo Người Cá, chỉ có thể chìm vào biển khơi.

Lời nói đầy ý vị sâu xa của Trịnh An làm Bố Vi Nhân khẽ nheo mắt, trong đáy mắt cô lộ ra một tia sáng lạnh lùng nói:

- Lão già kia, ngươi muốn đánh một trận với ta sao?

- Muốn đánh, đi ra ngoài đánh.

Ly Nguyệt dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

- Không đánh, không đánh.

Tộc trưởng tộc Người Cá khẽ cười hai tiếng, lão chống gậy run rẩy xoay người rời khỏi phòng nghỉ.

- Hừ!

Bố Vi Nhân hừ lạnh một tiếng, cũng xoay người bước đi.

Mục Lương cụp mắt xuống, anh truyền mệnh lệnh cho Ưng Lửa và Cá Vua Cá Chuồn , lấy tốc độ nhanh nhất bay về hướng thành Huyền Vũ.

- Vân Hân, châm trà.

Mục Lương duỗi thắt lưng, rốt cục, anh cũng có chút thời gian rảnh rỗi.

- Vâng.

Vân Hân ngoan ngoãn lên tiếng, tiếp theo cô bé xoay người đi châm trà.

- Các ngươi đều ngồi đi.

Mục Lương đưa tay ý bảo, nhìn về phía cô gái tóc xanh với cô gái tóc bạc.

- Được.

Ly Nguyệt ôn nhu đáp lại một câu, sau đó cô ngồi ở bên cạnh Mục Lương.

Ny Cát Sa do dự một chút, cuối cùng cô cũng ngồi xuống bên còn lại của anh.

Mục Lương khẽ lật tay, từ trong không gian tuỳ thân xuất ra một cái hộp ngọc lưu ly, khi mở ra, bên trong chứa bảy trái Long Quả Vô Hạn đang phát ra mùi thơm lạ lùng.

- Thơm quá.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt sáng lên.

- Nhìn qua đã thấy ăn ngon rồi.

Thái Khả Khả mấp máy đôi môi màu phấn hồng, bắt đầu nuốt nước miếng.

- Ngươi đã thức tỉnh năng lực rồi, không cần phải nhớ thương tới nó.

Mục Lương ôn hòa cười nói.

- Có ý gì?

Thái Khả Khả mờ mịt mở lớn mắt đẹp.

- Đây là Long Quả Vô Hạn, sau khi ăn vào có thể thức tỉnh, trở thành Thức Tỉnh Gỉa

Mục Lương dùng thanh âm dịu dàng nói.

- Thật vậy sao?

Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa tỏa ánh sáng.

- Đương nhiên là thật.

Mục Lương mỉm cười, anh cầm lấy một trái Long Quả Vô Hạn đưa cho cô gái tóc xanh, cười nói:

- Ngươi nếm thử một chút sẽ biết.

- Ta thử xem.

Ny Cát Sa không nhịn được, vươn tay ra cầm lấy quả trái cây.

Răng rắc…

Cô cắn một ngụm, thịt quả có vị chua, nhưng ăn không ngon bằng quả táo. Đôi mắt đầy thèm thuồng của Thái Khả Khả nhìn qua, nước miếng điên cuồng tứa ra.

- Cảm giác thế nào?

Mục Lương quan tâm hỏi.

Ny Cát Sa chớp chớp con ngươi màu xanh, cẩn thận cảm nhận sự biến hóa của thân thể.

Sau khi ăn Vô Hạn Long Quả, trong cơ thể cô xuất hiện một dòng nước ấm. Cô có thể cảm nhận sự tồn tại của nó một cách rõ ràng, nhưng không có thể khống chế nó.

Ny Cát Sa trong trẻo nói:

- Ngoại trừ một dòng nhiệt di chuyển trong bụng, cũng không có chút biến hoá nào khác.

- Có thể cần thời gian tiêu hóa.

Mục Lương suy đoán.

- Có thể là vậy...

Đáy mắt Ny Cát Sa hiện lên một tia mất mát.

Nụ cười trên mặt cô tràn đầy bất đắc dĩ, cô nói đùa mà như tự giễu:

- Thành chủ đại nhân cũng nói, 80% có thể thức tỉnh năng lực, có lẽ là vận khí của ta không tốt.

- Vận khí sao...?

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng ngời.

Anh vươn tay đặt lên trán cô gái tóc xanh, thi triển năng lực May Mắn Che Chở

Biểu cảm trên mặt Ny Cát Sa ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt cô hiện lên một vạt hồng mê hoặc, hành động này là đại nhân đang an ủi cô sao?

Mục Lương buông tay xuống, ôn hòa an ủi:

- Tốt lắm, chờ thêm một đoạn thời gian nữa lại nhìn, có lẽ ngươi đã thức tỉnh năng lực rồi, nhưng chính ngươi cũng không biết.

- Vâng.

Ny Cát Sa dùng sức gật đầu.

- Ly Nguyệt, ngươi cũng ăn một trái đi.

Mục Lương nghiêng người nhìn phía cô gái tóc bạch kim.

- Được.

Ly Nguyệt cầm lấy trái Long Quả Vô Hạn do Mục Lương đưa tới.

- Chờ một chút.

Mục Lương nâng tay đặt lên trán cô gái tóc bạch kim, cũng tăng phúc cho cô một lần May Mắn Che Chở. Anh đang suy nghĩ, không biết May Mắn Che Chở có thể gia tăng tỷ lệ thành công của Long Quả Vô Hạn hay không.

- Làm sao vậy?

Trong mắt Ly Nguyệt xẹt qua một tia sáng.

Mục Lương nhẹ lắc đầu, ôn nhu nói:

- Không có việc gì, ngươi ăn đi.

Ly Nguyệt không nghĩ nhiều, cái miệng nhỏ cắn vào quả trái cây trên tay.

Cô ăn Long Quả Vô Hạn, trong cơ thể cũng xuất hiện một dòng nước ấm, trừ cái đó ra cũng không còn biến hoá nào khác. Ly Nguyệt nghiêng đầu nhìn Mục Lương, ôn nhu nói:

- Hình như trên người ta cũng không có biến hóa gì khác...

- Đừng có gấp, qua hai ngày nữa lại chú ý biến hóa.

Mục Lương ôn nhu an ủi cô.

Theo anh suy đoán, hai cô vừa mới ăn vào quả trái cây này, có lẽ cần thời gian để tiêu hóa và hấp thu lực lượng của nó.

- Vâng.

Ly Nguyệt gật đầu.

…….

Thành Huyền Vũ, trong Phố Buôn Bán.

Ái Nhĩ và Kim Du Toa đang đi dạo, phía sau là nữ quản gia mà Nguyệt Thấm Lan phái tới.

Các cô ở trong nhà quá nhàm chán, cho nên đến Phố Buôn Bán dạo chơi, muốn tìm hiểu thêm về thành Huyền Vũ.

- Thật là náo nhiệt.

Kim Du Toa cảm thán một tiếng.

- Đi tìm một chút gì ăn trước đi, ta sắp chết đói rồi.

Ái Nhĩ ôm bụng, mặt mày ủ dột nhìn cửa hàng hai bên đường

Kim Du Toa nhìn quản sự phía sau lưng, thanh thúy hỏi:

- Vũ Nhi, ngươi đề cử đi, Phố Buôn Bán có món gì ăn ngon?

- Kim Du Toa các hạ, đồ ăn ở Phố Buôn Bán đều rất ngon, không có món nào là không thể ăn.

Vũ Nhi ngoan ngoãn đáp.

Một tay của Ái Nhĩ nắm thành quyền rồi đập vào lòng bàn tay còn lại, quyết định:

- Vậy thì ăn hết tất cả!

- Vậy đầu tiên chúng ta đi ăn mì chua cay thử đi?

Vũ Nhi đề nghị.

- Được rồi, ngươi dẫn đường đi.

Ái Nhĩ thúc giục.

- Mời hai vị sang bên này.

Vũ Nhi đưa tay ra hiệu, đi trước dẫn đường đến Tiệm Mì.

Đi hết hai con phố thì ba người đến Tiệm Mì, lúc này trước tiệm đã có người lục tục xếp hàng.

- Nhiều người quá!

Ái Nhĩ nhíu mày, bên ngoài Tiệm Mì có gần hai mươi người đang xếp hàng.

- Bởi vì thức ăn ở đây rất ngon, cho nên mỗi ngày đều có người tới đây xếp hàng.

Vũ Nhi nhẹ giọng giải thích.

Kim Du Toa đề nghị:

- Chúng ta cũng mau xếp hàng đi, còn chần chờ thì người sẽ càng nhiều hơn.

- Ừ.

Ái Nhĩ bước nhanh tới trước rồi đứng ở cuối hàng.

Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông du dương vang lên mười một lần.

- Đây là âm thanh gì thế?

Kim Du Toa kinh ngạc hỏi.

- Đây là âm thanh của Chuông Huyền Vũ.

Vũ Nhi nhẹ giọng giải thích.

Ái Nhĩ không hiểu hỏi:

- Nó vang lên mười một lần, cái này có nghĩa là gì?

Cô tò mò về mọi thứ ở thành Huyền Vũ, cảm thấy nơi đây mới là chỗ ở trong mơ của mình.

- Mười một tiếng cho biết bây giờ đã là mười một giờ trưa, nó được dùng để phân biệt thời gian.

Vũ Nhi hồn nhiên trả lời.

- Mười một giờ trưa?

Ái Nhĩ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng nhạt, cảm thấy càng thêm nghi ngờ.

- Ngươi có thể nói kỹ càng hơn một chút không?

Kim Du Toa hỏi, trong lòng cũng tò mò không kém.

- Vâng.

Vũ Nhi gật đầu, nhỏ giọng giải thích:

- Đây là phương pháp tính giờ do thành chủ đại nhân phát minh, chia đều thời gian một ngày thành hai mươi bốn giờ, mỗi giờ sáu mươi phút, mỗi phút sáu mươi giây.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận