Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1043: Mẹ, Ngươi Muốn Sinh Thêm Một Đứa Nữa Không?

Đạp đạp đạp..

Tiếng bước chân vội vã truyền đến.

Đám người Nguyệt Thấm Lan và Hi Bối Kỳ bước nhanh chạy tới, trên gương mặt có lo âu và nghi hoặc.

- Mục Lương, Trà Thụ Tinh Thần làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

Sau khi các cô gái nhìn thấy Mục Lương, đều không hẹn mà cùng sửng sốt một chút, ánh mắt rơi vào Tinh Linh xinh đẹp khả ái.

- Mục Lương, đây là cái gì?

Nguyệt Phi Nhan hỏi to một tiếng.

- Thoạt nhìn giống như một đứa trẻ.

Hi Bối Kỳ khẽ nhếch mắt, con mắt màu vàng treo đầy ngạc nhiên. Đáy mắt xanh biếc Nguyệt Thấm Lan có ý cười, trêu ghẹo nói:

- Thì ra, đây là con của Mục Lương?

- Ngươi đã gặp đứa trẻ nào nhỏ như vậy?

Mục Lương dở khóc dở cười.

- Chưa thấy, nhưng không có nghĩa là không có.

Mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ cười.

-.

Khóe miệng Mục Lương giật giật.

- ...

Anh bất đắc dĩ giải thích:

- Cô bé là Tinh Linh mà Trà Thụ Tinh Thần tạo ra.

- Như vậy... À?

Hi Bối Kỳ với Nguyệt Phi Nhan đồng thời thở phào.

- Trà Thụ Tinh Thần còn có thể tạo ra sinh mệnh?

Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên hỏi.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu, không giải thích quá nhiều.

- Thật là đáng yêu, ta có thể sờ một cái không?

Đôi mắt đỏ xinh đẹp của Nguyệt Phi Nhan tỏa sáng lấp lánh.

- Linh Nhi, có thể chứ?

Mục Lương nhìn về phía Tiểu Tinh Linh.

- Ê a.

Tiểu Tinh Linh căng phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, lại tựa như rất miễn cưỡng gật đầu.

- Ha ha ha, thật là đáng yêu.

Nguyệt Phi Nhan hét lên, vươn tay nắm lấy Linh Nhi, dùng khuôn mặt mềm mại cọ lấy cọ để.

- A... Rõ ràng nha ~~~

Tiểu Tinh Linh xòe cánh, thế nhưng khí lực quá nhỏ, không tránh thoát được.

- Ta cũng muốn sờ một cái.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

Hai cô cùng tiến tới, thay phiên chiếu cố khuôn mặt biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của Tiểu Tinh Linh.

- Ê a ~~~

Cô bé nhìn về phía Mục Lương tìm trợ giúp.

- Ngoan.

Anh cười lên ha hả.

- Nó có lớn lên không?

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.

- Chắc sẽ lớn.

Mục Lương không xác định nói.

Anh cũng không hiểu rõ nhiều về Tiểu Tinh Linh, dù sao nó mới sinh ra chưa đến một giờ, phải mất thời gian để dần dần tìm hiểu.

- Ê a ~~

Cuối cùng thì tiểu tinh linh cũng thoát khỏi vòng tay của hai người cô gái và chạy nhanh đến đầu Mục Lương, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy mái tóc không buông.

- Thật là đáng yêu.

Nguyệt Phi Nhan yêu kiều quen đường.

- Hừ!

Tiểu Tinh Linh bập bẹ khịt mũi một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

- Ha ha ha ha, tốt lắm, đừng trêu chọc con bé nữa.

Anh cười vang nói.

- Tên cô bé là Linh Nhi?

Nguyệt Thấm Lan tiến lên trước, đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt Tiểu Tinh Linh. Cô mới vừa nghe Mục Lương gọi Tiểu Tinh Linh như thế này.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Anh nhìn về phía cung điện, ôn hòa hỏi:

- Đám người Ly Nguyệt đâu?

- Thánh Thụ có dị tượng, các cô ấy đều đi đề phòng.

Nguyệt Thấm Lan giải thích.

Tầng một khu Trung Ương đã có năm thành chủ khác ở, cần đề phòng.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

- Đi thôi, đám người Diêu Nhi đã làm xong bữa sáng, ăn bữa sáng trước.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ừm, đi thôi.

Mục Lương cất bước hướng cung điện.

- Y nha ~~~

Tiểu Tinh Linh bay ra khỏi đỉnh đầu anh, vẫy tay nhỏ chào tạm biệt Mục Lương.

- Không đến với chúng ta sao?

Bước chân Mục Lương dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Tinh Linh.

- Y nha ê a ~~~

Tiểu Tinh Linh kiêng kỵ nhìn Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ, phồng mặt nhỏ nhắn lắc đầu, cô bé giơ bàn tay nhỏ của mình lên chỉ vào Tinh Thần Thụ, rồi chỉ chỉ chính mình.

- Ngươi không thể rời đi quá lâu sao?

Mục Lương suy đoán nói

- Vâng uy a.

Tiểu Tinh Linh gật đầu.

Cô bé bay lên trước, hôn mặt Mục Lương một cái, lưu lại một vòng nước bọt. Tiểu Tinh Linh bay về phía tán cây, trốn vào lá xanh rồi biến mất.

- Thật là đáng yêu.

Nguyệt Phi Nhan khẽ nhếch miệng.

- Thích?

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nhẹ nhéo nhẹ mặt con gái mình.

- Ừm.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu lia lịa.

Đôi mắt xinh đẹp của cô chuyển động, nghiêng đầu nhìn về phía mẹ mình, yêu kiều nói:

- Mẹ, ngươi muốn sinh thêm một đứa nữa không?

- Ngươi ngứa da đúng không?

Hai mắt của Nguyệt Thấm Lan híp lại, giọng bất thiện nói:

- Ngươi muốn ta giúp ngươi giãn lỏng gân cốt?

- Hì hì, mẹ còn rất trẻ, có thể sinh cho ta thêm một đứa em gái.

Nguyệt Phi Nhan dùng giọng trêu đùa nói.

-..

Lông mày màu xanh của nữ nhân tao nhã run lên, có thể nói ngươi cũng không phải ruột thịt của ta sao?

Cô tức giận nói:

- Ngươi thích trẻ con, có thể tự mình sinh một đứa.

- Với Mục Lương sao?

Nguyệt Phi Nhan nói lời kinh người.

- Nghĩ rất đẹp.

Nguyệt Thấm Lan trơn mắt.

-...

Mục Lương dở khóc dở cười, tại sao hai mẹ con đấu võ mồm, lại kéo anh dính vào..

Sinh con với Mục Lương?

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt kim sắc, nhịn không được não bổ một cái, mặt nhất thời đỏ bừng, khóe miệng của cô không khống chế được giơ lên, lộ ra răng mèo.

Nguyệt Phi Nhan đưa tay trước mặt Hi Bối Kỳ giơ giơ, thần sắc hồ nghi hỏi:

- Uy uy, ngươi đang suy nghĩ gì!

- Không có gì, chúng ta nhanh đi ăn điểm tâm.

Ánh mắt Hi Bối Kỳ thất thường, xoay người cũng như chạy trốn hướng về cung điện.

- Ngươi nhất định có bí mật gì gạt ta.

Nguyệt Phi Nhan khịt mũi, bước nhanh chóng đuổi theo.

- Thực sự là, giống như đứa nhỏ chưa trưởng thành.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay đè lên huyệt thái dương.

- Ngươi cũng như trẻ con.

Mục Lương ôn nhuận cười nói.

- Không phải.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhấc cằm, tư thái ưu nhã bước đi.

- Đều là kiêu ngạo.

Mục Lương cười cười, cất bước đi theo.

Đoàn người trở lại cung điện, lúc đi vào phòng ăn, đám người Ly Nguyệt đúng lúc trở về.

- Mục Lương, chuyện Trà Thụ Tinh Thần mới vừa rồi là thế nào?

Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Mục Lương ôn nhu giải thích:

- Không cần lo lắng, chỉ là Tinh Linh Trà Thụ Tinh Thần ra đời.

- Tinh Linh Trà Thụ Tinh Thần?

Mấy người Ly Nguyệt cùng Ngôn Băng sửng sốt một chút.

- Đơn giản mà nói, chính là Trà Thụ Tinh Thần tạo ra một sinh mệnh khác, một sinh mệnh có trí khôn.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Như vậy...À?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hình như không hiểu.

Nguyệt Thấm Lan mở miệng hỏi:

- Tình huống xung quanh thế nào?

- Bọn họ muốn lên khu Trung Ương để nhìn, bị ta ngăn cản.

Ngải Lỵ Na tháo nón an toàn xuống nói. Thiếu nữ tóc hồng đang ám chỉ thành chủ các thành lớn khác.

- Đều là người không an phận.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương thâm thúy.

- Mục Lương, thừa dịp cơ hội này, bắt người của Nghiêu thiên lẻn vào nội thành.

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên nói.

Đôi mắt Ngải Lỵ Na đẹp sáng lên, thanh thúy nói:

- Ta hiểu rồi, Trà Thụ Tinh Thần xuất hiện dị tượng, Nghiêu Thiên chắc chắn sẽ tới do thám, có thể nhân cơ hội bắt cô ta lại.

- Ừm, đây là một cơ hội tốt.

Mục Lương tán thưởng nhìn về phía nữ nhân ưu nhã.

- Ta đi sắp xếp!

Ly Nguyệt đứng lên định rời khỏi.

- Không vội vàng, ăn bữa sáng trước rồi đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ta ăn trên đường đi.

Ly Nguyệt đưa tay lấy hai khối bánh quy trứng ba màu, xoay người bước nhanh rời phòng ăn.

- Ta cũng đi.

Ny Cát Sa đứng lên, học theo lấy hai khối bánh.

- Ta cũng vậy!

Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng cùng nhau đứng dậy, bưng khay rời khỏi.

Vệ Ấu Lan mấp máy môi đỏ mọng, nhìn bàn ăn trống một nửa.

- Ta lại đi nướng một ít nữa!

Vệ Ấu Lan cười cười, xoay người đi vào phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận