Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 934: Y Lệ Y Thành Công Thăng Chức

Tí tách tí tách…

Kim đồng hồ trên đồng hồ báo thức đang chuyển động rất nhanh, thời gian từng chút từng chút một trôi qua. Y Lệ Y cau đôi lông mày xinh đẹp, bút than trong tay cô cũng ngừng lại.

Ở trong trường học, nếu xảy ra bạo lực học đường, thì nên giải quyết như thế nào? Làm đến đây, cô tạm ngừng chiếc bút đang chạy như bay trên giấy, bắt đầu tự hỏi vấn đề được nêu trong bài thi. Do dự một hồi, cô mới tiếp tục hạ bút viết.

Đinh đong đinh đong…

Kim đồng hồ trên đồng hồ báo thức lắc lư, vang lên một tiếng, báo hiệu thời gian bây giờ đã là năm giờ chiều. Nguyệt Thấm Lan mở to mi mắt, nhìn qua đồng hồ báo thức lắc lư, tao nhã nói:

- Tốt lắm, đã đến giờ.

- Hô hô…

Y Lệ Y thở dài một hơi, cô không kịp làm câu hỏi cuối cùng thì thời gian đã kết thúc. Tâm tình không yên, cô đành buông bút than trong tay xuống, ba trang bài thi đều bị viết kín chữ.

- Thành chủ đại nhân, ta đã làm xong rồi.

Cô đứng lên, đưa bài thi trong tay đưa cho Mục Lương. Mục Lương nâng lên mi mắt, tiếp nhận bài thi, xem từ đầu đến cuối.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu cũng ghé vào xem cùng anh. Trong quá trình chấm bài thi, cô rất hay gật đầu, khiến cho Y Lệ Y càng thêm khẩn trương. Lần này cô đạt tiêu chuẩn hay thất bại đây?

Thời gian chấm bài thi trôi qua khoảng mười phút, Mục Lương mới buông bài thi xuống. Thân thể Y Lệ Y lập tức trở nên thẳng tắp, thậm chí trong lòng bàn tay còn rịn ra mồ hôi.

- Thi viết đạt tiêu chuẩn.

Mục Lương ngước mắt nói.

Y Lệ Y thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính hành lễ:

- Cám ơn đại nhân.

- Tốt lắm, chuẩn bị phỏng vấn đi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Nguyệt Thấm Lan duỗi hai chân ra, trêu chọc:

- Cứ nói thoải mái, Mục Lương sẽ không ăn ngươi.

Mục Lương buồn cười liếc mắt nhìn người phụ nữ tao nhã, dám trêu cả anh, lá gan càng lúc càng lớn. Ở phần thi phỏng vấn, chỉ cần làm cho Mục Lương vừa lòng, cũng có nghĩa là thông qua cuộc thi thăng chức.

- Ta đã chuẩn bị tốt.

Y Lệ Y dùng sức gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mục Lương.

Anh lạnh nhạt nói:

- Vấn đề thứ nhất, ngươi nói cho ta nghe về tầm quan trọng của việc biết chữ và đọc sách của dân chúng trong thành.

- Vâng...

Y Lệ Y chậm rãi gật đầu, cô cụp mắt trầm ngâm một lát, bắt đầu sắp xếp những thông tin trong đầu.

Một chút thời gian sau, cô ngẩng đầu lên, trình bày quan điểm của mình:

- Đọc sách biết chữ, là phần cơ bản nhất của học tập, cũng là căn bản của nghiên cứu và sáng tác…

- Biết chữ, sẽ biết đọc biết viết, từ đó tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc sống và giao tiếp hàng ngày của dân chúng trong thành.

- …

Y Lệ Y rất nghiêm túc liệt kê ra, cũng trích dẫn những ví dụ thiết thực trong cuộc sống hàng ngày về lợi ích của việc đọc thông viết thạo. Mục Lương cúi mặt nghe, nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Nguyệt Thấm Lan nhìn chằm chằm vào Y Lệ Y, trong con mắt màu xanh nước biển của cô có chút vừa lòng và đồng ý.

- Thành chủ đại nhân, ta đã nói xong rồi.

Y Lệ Y hơi lo lắng, xoay người hành lễ.

- Tốt lắm, mọi thứ đều đúng.

Mục Lương vừa lòng gật đầu, tuy rằng những phương diện Y Lệ Y nói, không được đầy đủ cho lắm, nhưng đều không nói sai.

Y Lệ Y nghe anh nói vậy, tảng đá trong lòng dường như đã nhẹ được một nửa, cô biết mình đã nắm chắc tám, chín phần mười tỷ lệ thông qua cuộc thi thăng chức.

- Vấn đề thứ hai, ngươi là người phụ trách của bộ giáo dục, có người hối lộ ngươi, yêu cầu ngươi cho con của hắn vượt qua kỳ thi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Mục Lương hỏi vấn đề thứ hai.

Y Lệ Y tươi cười, nghiêm túc nói:

- Đương nhiên là từ chối, rồi bắt hắn lại, miễn cho ảnh hưởng tới bầu không khí giáo dục.

Trong mắt cô, giáo dục là thần thánh, mà cuộc thi là một phương pháp kiểm tra tiến độ học tập của đứa nhỏ, làm sao có thể dựa vào hối lộ để đạt được mục đích.

Mục Lương nghe đến đó, trên khuôn mặt anh cũng nở một nụ cười hài lòng.

- Tốt lắm, ngươi đã thông qua cuộc thi thăng chức.

Anh gật đầu vừa lòng nói.

- Cám ơn đại nhân.

Y Lệ Y lộ ra vẻ mặt vui mừng, cô kích động xoay người hành lễ.

- Từ hôm nay trở đi, tiền lương mỗi tháng của ngươi tăng thêm một trăm đồng Huyền Vũ.

Mục Lương rõ ràng nói:

- Chức vị cấp bậc đều tăng lên một bậc.

- Vâng.

Y Lệ Y kích động dùng sức gật đầu.

Mục Lương mở miệng hỏi:

- Tình huống học tập của những đứa nhỏ trong Viện Phúc Lợi như thế nào?

Y Lệ Y rành rọt nói:

- Những đứa nhỏ trong Viện Mồi Côi học tập đều rất chăm chỉ, tốc độ biết chữ của chúng không chậm hơn chút nào so với những đứa nhỏ khác.

Mục Lương lộ ra chút đăm chiêu, đứa nhỏ trong Viện Mồ Côi đều quá khổ, cho nên chúng là người hiểu rõ nhất chúng cần làm gì, sẽ không bao giờ lãng phí cơ hội tốt để có được cuộc sống tốt đẹp hơn.

Anh khoát tay áo nói:

- Tốt lắm, trở về chuẩn bị cuộc thi giữa kỳ ngày mai đi.

- Vâng.

Y Lệ Y lần thứ hai cung kính hành lễ, sau đó cô xoay người rời khỏi thư phòng.

…………

Đinh đông đinh đong…

Tiếng chuông du dương vang lên, lúc này là bảy giờ sáng sớm.

Trong Cung điện khu Trung Ương.

Mục Lương nâng hai tay lên, để cho Mễ Nặc giúp anh buộc lại thắt lưng, cô lại còn kết chúng thành một cái nơ con bướm xinh đẹp.

- Tốt lắm.

Mễ Nặc vỗ bàn tay nhỏ bé, vừa lòng nhìn kiệt tác của mình.

Hôm nay, cô dậy rất sớm, cho nên tự mình đến gọi Mục Lương rời giường, tiếp đó hầu hạ anh mặc quần áo. Mục Lương cúi đầu nhìn bên hông, ngay lập tức, anh thấy được cái nơ con bướm vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Anh ho nhẹ hai tiếng, dùng giọng thương lượng nói:

- Tiểu Nặc, thương lượng với ngươi một chút, ngươi có thể không thắt nơ con bướm cho ta được không?

- Vì sao?

Mễ Nặc chớp chớp con ngươi màu lam, khờ dại hỏi:

- Ngươi không thấy nó đẹp sao?

Mục Lương nhìn đôi mắt hồn nhiên cô gái tai thỏ, anh không đành lòng làm cô buồn.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt hai tai đầy lông nhung mềm mịn của cô gái tai thỏ, trái lương tâm cười nói:

- Đẹp lắm, cứ để như vậy đi.

- Hì hì… Về sau ngày nào ta cũng tới thắt đai lưng cho ngươi nhé.

Mễ Nặc vui vẻ ra mặt, đôi mắt màu xanh dương hiện lên một tia giảo hoạt.

- Cũng được.

Mục Lương mỉm cười cười, chỉ sợ cô gái tai thỏ không kiên trì được vài ngày thôi. Mễ Nặc giúp anh sắp xếp lại giường, hỏi:

- Mục Lương, hôm nay ngươi muốn làm gì?

- Hôm nay là thi giữa kỳ, ta muốn tới lớp học nhìn.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Tốt xấu gì anh cũng là hiệu trưởng, không thể vắng mặt trong kỳ thi quan trọng như thế này được.

- Ừ ừ, chúng ta nhanh đi ăn bữa sáng thôi.

Mễ Nặc ngây thơ thúc giục nói.

Cô nhớ rõ tám giờ sáng trường đã bắt đầu học rồi, cho nên cuộc thi cũng bắt đầu lúc tám giờ đúng không?

- Bữa sáng hôm nay ăn gì?

Mục Lương nhẹ nhàng nựng khuôn mặt cô gái tai thỏ, xúc cảm còn mềm mại hơn so với trước kia.

- Bữa sáng có bánh bao, ngô luộc, và bắp cải xào.

Mễ Nặc dừng tay lại và bắt đầu đếm các món ăn.

- Lần sau không cần làm nhiều như vậy.

Mục Lương bật cười khanh khách.

Cô gái tai thỏ lại khôi phục thói quen làm bữa sáng mỗi ngày, còn tiểu hầu gái thì trở thành trợ thủ cho cô. Mễ Nặc không thèm để ý, cười nói:

- Làm nhiều món thì mọi người có thêm nhiều lựa chọn thôi mà, lại không khó.

Mục Lương nhéo một cái ở chóp mũi cô gái tai thỏ, cười hỏi:

- Phố Buôn Bán bên kia, có khó khăn gì không?

- Không có nha, mọi việc đều tốt lắm.

Mễ Nặc ngây thơ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận