Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 673: Không Quân Lần Đầu Thực Hiện Nhiệm Vụ

Thành Sơn có hơn 40.000 người, thương vong hơn 60%, tức là ít nhất 24.000 người thiệt mạng hoặc bị thương, con số này thật kinh hoàng.

Mục Lương có thể tưởng tượng ra, vào khi đó thành Sơn cũng không khác gì địa ngục là bao.

Đại An Ti đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, cầu xin:

- Thành chủ Mục Lương, xin người hãy giúp chúng ta.

- Các ngươi có sẵn sàng trả giá không?

Mục Lương chống đầu nghiêng sang một bên.

- Trả giá… Đại nhân, ngài muốn thế nào?

Đại An Ti trầm giọng hỏi.

Mục Lương thấp môi, ôn nhu nói:

- Ta muốn tất cả mãnh thú trong thành Sơn.

- Tất cả những mãnh thú trong thành Sơn!!

Đôi mắt băng giá của Đại An Ti trừng lớn.

Cô chăm chú suy nghĩ, so với sự sống sót của thành Sơn và Cầm Vũ, mãnh thú chẳng tính là gì.

Đại An Ti hít một hơi thật sâu, nghiêm túc gật đầu:

- Có thể.

- Tốt lắm.

Mục Lương nhếch miệng.

Kỳ thực anh cũng rất muốn xem Hư Quỷ là có hình thù gì, nhân tiện huấn luyện tốp binh

lính.

Hộ vệ Thành Phòng Quân chỉ được huấn luyện mà không được thực chiến, điều đó sẽ không có gì cải thiện.

Ngoài ra, Mục Lương cũng muốn xem nhân khẩu của thành Sơn.

Ở một thành lớn với hơn 24.000 người thương vong, cộng thêm sự tồn tại của Hư Quỷ, liệu những người còn sống có thể tiếp tục sống tiếp hay không?

Thành Sơn không được nữa rồi, vậy nơi tốt nhất để đi, anh dám khẳng định nói chính là Thành Huyền Vũ.

- Đại nhân Mục Lương, khi nào chúng ta đến thành Sơn?

Đại An Ti vội vàng hỏi.

Cô rất lo lắng cho Cầm Vũ, hận không thể lập tức bay về thành Sơn ngay.

- Ngay lúc này.

Mục Lương trịnh trọng nói.

Anh dùng ý thức đánh thức Rùa Đen đang ngủ say, và đưa ra mệnh lệnh vội vàng lên đường đến thành Sơn trong đêm.

- Vậy thì chúng ta nhanh đi thôi.

Đại An Ti nhanh chóng đứng lên.

Gào…

Một tiếng gầm mạnh mẽ vang lên, mặt đất khẽ rung chuyển.

- Làm sau vậy?

Đại An Ti giật mình.

- Không sao hết.

Mục Lương hờ hững.

Anh nghiêng đầu nói:

- Thấm Lan, sắp xếp xong xuôi cho bọn họ đi nghỉ ngơi một chút.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan uyển chuyển trả lời.

- Không cần nghỉ ngơi, hiện tại có thể xuất phát.

Đại Anh Tư nhanh chóng xua tay từ chối.

Cô không muốn trì hoãn một giây một phút nào, chỉ muốn trở về thành Sơn càng sớm càng

tốt.

- Chúng ta đang lên đường rồi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

- Hả? Đang lên đường rồi á?

Đại An Ti chớp chớp đôi mắt băng giá. Đây là ý gì?

- Bình minh hôm sau là có thể đến thành Sơn rồi, bây giờ ta sẽ dẫn các người đi ăn chút gì đó.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.

- Nếu không khởi hành ngay bây giờ, làm sao có thể đến thành Sơn lúc bình minh?

Đội trưởng đội hộ vệ cau mày hỏi.

Nguyệt Thấm Lan cười giải thích:

- Bởi vì thành Huyền Vũ có thể di chuyển nên hiện nay đang trên đường đến thành Sơn rồi.

Dưới màn đêm đen như mực, Rùa Đen từng bước đi trên màn đêm.

-??

Đại An Ti và đội trưởng nhìn nhau, đầu đầy chấm hỏi.

- Đi thôi.

Nguyệt Thấm Lan xoay người bước ra ngoài.

Cô và đội trưởng đội hộ vệ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cùng Nguyệt Thấm Lan rời khỏi phòng.

Mục Lương quay lại thư phòng, cho người đi gọi Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ.

Mười phút sau.

Cô gái Ma Cà Rồng và Nguyệt Phi Nhan bước vào thư phòng.

- Đại nhân, ngài đang tìm chúng tôi à?

Hi Bối Kỳ uyển chuyển hỏi.

- Ừ, có nhiệm vụ cho ngươi.

Anh nghiêm nghị nói.

- Nhiệm vụ gì ạ?

Hi Bối Kỳ nháy mắt tinh nghịch hỏi.

Nguyệt Phi Nhan cũng rất phấn khích, cuối cùng cũng có một nhiệm vụ khác ngoài việc bay theo lộ trình.

Mục Lương nhướng mắt nói:

- Đi thành Sơn một chuyến.

- Hả, bây giờ đi luôn sao?

Hi Bối Kỳ kinh ngạc.

Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi:

- Mục Lương, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

- Ừ, thành Sơn xuất hiện Hư Quỷ, các ngươi đi tìm hiểu tình huống cụ thể đi.

Mục Lương giải thích.

- Ê ê ê? Hư Quỷ!

Đôi mắt màu vàng của Hi Bối Kỳ mở to.

Mục Lương nói sơ qua tình hình thành Sơn, trước khi luyện quân phải thăm dò tình hình tại chỗ.

- Chúng ta hiểu rồi, chúng ta lên đường ngay đây.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm nghị gật đầu.

Mục Lương suy nghĩ chút rồi nói:

- Gọi thêm bọn Tần Khả Khả.

Đây là đợt huấn luyện cho đội Không quân.

- Được.

Nguyệt Phi Nhan đáp.

- Đi đi, cẩn thận, chú ý an toàn.

Mục Lương dặn dò.

- Vâng.

Hi Bối Kỳ vẫy vẫy tay với Nguyệt Phi Nhan rời khỏi phòng làm việc.

Hai cô quay trở lại Sơn Hải Quan,khẩn cấp triệu tập Tần Khả Khả, Tạp Nhi Y, Tạp Lý và Hạ Lạp.

- Đội trưởng, tối khuya rồi, xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Khả Khả ngáp, đôi mắt xanh hiện lên vẻ buồn ngủ.

Cô ấy đang mơ màng thì bị đánh thức nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Nguyệt Phi Nhan lạnh lùng nói:

- Thu dọn đi, hiện tại theo ta đến thành Sơn làm nhiệm vụ.

- Bây giờ, chúng ta đi làm nhiệm vụ?

Tần Khả Khả lập tức hăng hái.

- Đội trưởng, nhiệm vụ gì?

Tạp Lý tò mò hỏi.

- Trên đường đi sẽ nói cho các ngươi.

Hi Bối Kỳ hai tay chống nạnh hét lên:

- Đừng đứng ngốc ra đấy nữa, nhanh lên.

- Ta chỉ cho các ngươi năm phút.

Nguyệt Phi Nhan lấy ra một chiếc đồng hồ cát, lật ngược nó lại rồi đặt lên tường thành.

Sột soạt...

Cát lưu ly lần lượt rơi xuống, hơn mười giây trôi qua trong chốc lát.

Tạp Lý không đợi được, vội vã về ký túc xá.

Họ sâu sắc biết rằng, nếu họ không quay lại sau năm phút, họ chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

- Thủ đoạn này vẫn còn hiệu quả.

Hi Bối Kỳ đưa tay sờ lỗ tai, ngồi dựa vào tường.

- Đào tạo không nghiêm túc, thực thi mệnh lệnh không đủ mạnh, vì vậy cần phải đào tạo thêm.

Nguyệt Phi Nhan liếc nhìn đồng hồ cát, cát pha lê đã rơi ra hơn phân nửa.

- Muộn như vậy không nghỉ ngơi, còn cần phải huấn luyện sao?

Hoa Lão quanh co đi tới cách vách thành.

Hi Bối Kỳ lắc đầu dõng dạc nói:

- Không phải huấn luyện mà chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ gì, sao phải thực hiện trong đêm hôm khuya khoắt thế này.

Hoa Lão cười haha hỏi.

Ông ta là người canh gác Sơn Hải Quan, nên đã sớm quen thuộc với mấy người Hi Bối Kỳ.

- Trong thành Sơn xuất hiện Hư Quỷ, thành chru đại nhân yêu cầu chúng ta đi điều tra tình hình.

Hứa Bối Kỳ thản nhiên đáp.

- Trong thành Sơn xuất hiện Hư Quỷ!

Hoa Lão trợn tròn mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra.

- Đại nhân nói như vậy.

Hi Bối Kỳ nhún vai.

- Các ngươi nhất định phải cẩn thận, gặp Hư Quỷ đừng để bị cắn, nếu không có thể bị truyền nhiễm.

Sắc mặt của Hoa Lão nghiêm túc dặn dò.

- Ừ, đại nhân Mục Lương đã nói với chúng ta rồi.

Hi Bối Kỳ xua tay.

- Còn nữa, phải tấn công vào đầu Hư Quỷ mới có thể hoàn toàn giết chết nó.

Hoa Lão không yên tâm.

Nguyệt Phi Nhan nghi ngờ hỏi:

- Hoa Lão, ngươi hiểu Hư Quỷ như thế?

- Chỉ là một chút thôi, tóm lại là các ngươi chú ý an toàn.

Hoa Lão lại dặn dò.

- Đội trưởng, chúng ta có quá giờ không?

Lúc này, Tạp Nhi Y và những người khác vội vàng quay trở lại, trên lưng mang theo nỏ và súng bắn tỉa.

- Tốt lắm, đi thôi.

Nguyệt Phi Nhan cất đi chiếc đồng hồ cát còn chưa rơi hết, xoay người giương cánh bay lên không trung.

- Vâng.

Đôi mắt của Tạp Lý và những người khác trở nên đẫm máu, họ dang rộng đôi cánh đuổi theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận