Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1188: Thành Tiêu Khắc Biến Mất



- Vẫn ổn, sào huyệt Hư Quỷ không quá lớn.

Phân Thân của Mục Lương lạnh nhạt nói.

Quy mô sào huyệt Hư Quỷ trước mắt, tương tự như sào huyệt Hư Quỷ dưới thành Vũ Thái.

-.....

Mai Sa Khoa run rẩy miệng, hơn nửa ngày nói không ra lời.

Số lượng Hư Quỷ vượt xa ước tính của hắn, tăng hơn mấy lần.

Thân thể hắn run rẩy, cảm nhận được sự nhỏ bé của mình, sợ hãi xông lên đầu. Mộc Phân Thân đờ đẫn nói:

- Bắt đầu đi.

Mai Sa Khoa không phản ứng kịp, Mộc Phân Thân đã động thủ.

Chỉ thấy hai con mắt màu đen của hắn hiện lên một vệt ánh sáng lạnh, quanh thân thể xuất hiện những tia chớp màu tím.

Rẹt rẹt~~~

Khoảnh khắc tiếp theo, tia chớp màu tím ầm ầm hạ xuống, đập về phía từng tòa núi thịt.

Kiệt kiệt kiệt

Nhóm Hư Quỷ toàn bộ thức tỉnh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Tia chớp màu tím vô tình, bao trùm toàn bộ dưới nền đất không gian, mạt sát gần hết Hư Quỷ cấp thấp tại chỗ.

Mai Sa Khoa nhìn trợn mắt hốc mồm, thân thể run rẩy, không biết vì sợ hay vì hưng phấn.

- Trọng lực vặn vẹo.

Mộc Phân Thân ngẩng đầu, lĩnh vực trọng lực bao trùm ra ngoài, khiến những Hư Quỷ có thể bay đều rơi xuống.

Nhóm Hư Quỷ không kịp phản kháng, thân thể đã bị bóp méo xoắn nát bởi trọng lực, máu loang ra khắp mặt đất.

Kiệt kiệt kiệt...

Hai con Hư Quỷ cấp chín duy nhất thức tỉnh, phẫn nộ đập cánh, hướng tới gần Mộc Phân Thân Mục Lương.

- Chết.

Phân Thân của Mục Lương giơ tay lên, trọng lực bao phủ lấy Hư Quỷ cấp chín.

Cho dù là Hư Quỷ cấp chín, cũng không phải là đối thủ của hắn, giống như diều đứt giây, rơi xuống đất, bị đè xuống đất không thể động đậy.

Mai Sa Khoa bị chấn động, đây chính là Hư Quỷ cấp chín đấy, làm sao giống như gà đất chó sành, sao có thể bị chế phục dễ dàng như vậy?

- Hơi thở của rồng.

Mộc Phân Thân phồng miệng lên, phía sau xuất hiện hư ảnh Rồng Lửa Dung Nham Khổng Lồ.

Ầm ầm ầm

Hắn há to mồm, hơi thở của rồng phụt lên mà ra, mạt sát hai con Hư Quỷ cấp chín dưới đất. Sóng nhiệt đập vào mặt, biểu cảm trên mặt của Mai Sa Khoa dại ra, hóa ra đây mới là cường giả chân chính.

Mục Lương không ngừng thi triển năng lực, những mảnh vỡ của Hư Quỷ rơi xuống, có con thậm chí không thể lưu lại toàn thây. Sau hơn mười phút, không gian dưới lòng đất trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi thứ đều cháy đen.

- Giải quyết xong rồi.

Mộc Phân Thân vỗ tay một cái.

Hắn vung tay lên một cái, mang theo Mai Sa Khoa đang trợn mắt hốc mồm bay ra khỏi cửa hang. Sau đó không lâu, hai người về tới mặt đất.

- Mục Lương các hạ, ngươi mạnh hơn ta nghĩ rất nhiều.

Mai Sa Khoa nói với đôi mắt rực lửa. Phân Thân của Mục Lương nhìn hắn một cái, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, cả tòa thành Tiêu Khắc chấn động.

Dưới con mắt kinh ngạc của Mai Sa Khoa, thành Tiêu Khắc bắt đầu trầm xuống, những ngôi nhà, phòng ốc đổ sập, chôn vùi những xác chết.

Ầm ầm!!

Mấy phút sau, thành Tiêu Khắc biến mất, thay vào đó là một hố sâu, thi thể và máu đều biến mất.

Mộc Phân Thân lần nữa giơ tay lên, cát đất chung quanh tụ lại qua đây, san bằng hố sâu, đồng thời đứng lên đài tưởng niệm cao trăm mét.

- Giao dịch của chúng ta kết thúc.

Mộc Phân Thân Mục Lương thản nhiên nói.

- Kết thúc.....

Mai Sa Khoa nhìn đài tưởng niệm, trong lòng hắn trở nên tịch mịch.

- Ngươi có thể đến thành Băng, mấy ngày nữa hung thú bay của thành Huyền Vũ sẽ đi nơi đó, ngươi có thể mượn đường đến thành Huyền Vũ.

Phân Thân Mục Lương bình tĩnh nói.

- Được.

Mai Sa Khoa như có điều suy nghĩ gật đầu.

Mộc Phân Thân vươn tay, thủy tinh ngưng tụ ra từ lòng bàn tay, chế tạo ra một cái bình thủy tinh. Hắn đổ đầy nước trong bình, thuận tay ném cho Mai Sa Khoa.

Mai Sa Khoa ôm bình thủy tinh nặng trĩu, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

- Tự giải quyết cho tốt.

Mộc Phân Thân ném xuống một câu, sau đó bay lên trời, bay về phương xa.

…………

Cộp cộp cộp...

Nguyệt Thấm Lan đạp giày cao gót yêu kiều đi vào cung điện.

- Mục Lương, ta tới rồi đây!

Cô đi tới trước thư phòng rồi giơ tay gõ cửa.

Trong thư phòng, Mục Lương thả một xấp văn kiện dày cộm xuống bàn, nhìn cô gái ưu nhã đẩy cửa bước vào.

- Mục Lương, Tiểu Vũ đã cất cánh rồi.

Nguyệt Thấm Lan đi tới bên cạnh anh, thả một phần văn kiện xuống.

Đó là đơn đặt hàng giao dịch của các đại thành chủ với thành Huyền Vũ, trong đó đa số là giao dịch về khôi giáp và vũ khí.

Sau khi trải qua hai mươi ngày sản xuất với tốc độ cao nhất, cuối cùng thì thành Huyền Vũ cũng có thể bắt đầu giao hàng.

Ngay vào hôm nay, Ưng Lửa sẽ chở khôi giáp và những vật phẩm khác đưa tới mỗi thành lớn, bao gồm thi thể Hung Thú Biển mà thành Tương Lai giao dịch.

- Không cần lo lắng, nhóm Nguyệt Phi Nhan sẽ nhanh chóng trở lại thôi.

Mục Lương cầm văn kiện, ngước mắt nhìn thần sắc trên mặt cô gái ưu nhã.

Lần này, đi theo Ưng Lửa ra ngoài có Nguyệt Phi Nhan và Hạ Lạc.

Nguyệt Thấm Lan mấp máy môi đỏ, nói với giọng điệu sâu xa:

- Đây không phải là lần đầu tiên con bé đi ra ngoài, ta không có gì phải lo lắng cả.

Mục Lương mỉm cười nhìn đôi mắt màu xanh lam đang né tránh của Nguyệt Thấm Lan, rõ ràng là trong lòng rất lo lắng nhưng lại mạnh miệng không chịu thừa nhận.

Anh vỗ nhẹ vào đùi của cô gái ưu nhã, trấn an:

- Yên tâm đi, thời gian còn lại đủ để Tiểu Vũ mang Phi Nhan trở về!

Từ giờ cho đến thủy triều Hư Quỷ bùng nổ còn có ba mươi ngày, đủ thời gian để Ưng Lửa bay qua lại.

- Ừ, ta biết rồi…

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy đáp.

Mục Lương không nhịn được bật cười, mặc dù anh không nói gì nhưng lại làm cho cô gái ưu nhã đỏ mặt.

Nguyệt Thấm Lam trợn trắng mắt, nói sang chuyện khác:

- Được rồi, chúng ta nói chút chuyện khác đi.

- Chuyện gì?

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng để cho bản thân trở nên nghiêm chỉnh lại.

Nguyệt Thấm Lan nói:

- Phía trước chính là cốc Táng, ngươi muốn lên đảo nhìn sao?

Mục Lương hơi nhướng mày nhớ lại ba vị đảo chủ cốc Táng, dáng vẻ không có đầu óc kia khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Lần này, bọn họ tới Cốc Táng là vì hoàn thành giao dịch, đưa khôi giáp và vũ khí mà cốc Táng đặt mua, thuận tiện xem có thể tuyển thêm một số người hay không?

- Tới cũng tới rồi, vậy thì đi xem một chút đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên đáp:

- Vậy đợi lát nữa chúng ta đi Sơn Hải Quan.

- Gọi cho Ly Nguyệt và những người khác, xem như đi du lịch.

Mục Lương cười một tiếng.

- Du lịch…..

Đôi mắt xanh biển của Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn Mục Lương một cái, cuối cùng vẫn xoay người đi tìm cô gái tóc bạc và những người khác.

Một bên khác, Rùa Đen đang tiến về phía một hòn đảo lõm xuống.

Hòn đảo này có hình dáng rất kì lạ, nó giống một cái chén khổng lồ bằng đá bất quy tắc nổi ở trên mặt nước.

Nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy có mười hai ngọn núi nối thành một vòng tròn, tạo thành miệng chén.

- Quái lạ.....

Trên Sơn Hải Quan, Đại An Ti giơ ống nhòm quan sát cốc Táng.

Cốc Táng rất lớn, so với đảo Hải Điệp thì nó còn lớn hơn một vòng, nhưng lại trụi lủi, không hề có bóng dáng của cây xanh.

Vệ Cảnh nói suy đoán của mình:

- Đại tổng trưởng, đó có phải là cốc Táng không?

- Phương hướng chính xác, chắc đúng rồi.

Đại An Ti thuận miệng đáp một tiếng.

- Nếu Thánh Thú không dừng lại thì sẽ đụng vào đảo.

Vệ Cảnh đưa tay tiếp nhận ống nhòm mà Đại An Ti đưa tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận