Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1202: Làm Thế Nào Để Trở Thành Ma Pháp Sư



- Mục Lương, thế nào?

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt đẹp.

- Hương vị rất ngon.

Mục Lương nuốt xuống, giơ lên ngón tay cái.

- Thật sao?

Đôi mắt màu lam của Mễ Nặc sáng lên.

Mục Lương cười gật đầu:

- Đương nhiên, hương vị rất tuyệt.

Tuy rằng hambuger cô gái tai thỏ làm, không có hương vị của trái đất, nhưng lại mang theo một mùi vị hoàn toàn khác, cũng càng thêm ngon.

- Ta nếm thử xem!

Nguyệt Thấm Lan đưa tay ra nén hambuger lại một chút, mới có thể cắn một miếng được nhiều tầng.

Cô nhấm nuốt, hương vị thực phong phú, trước giờ cô chưa từng ăn món nào như vậy.

- Rất ngon, ta cực kỳ thích.

Đôi mắt đẹp màu xanh của Ny Cát Sa tỏa sáng.

- Hương vị ngon hơn vẻ ngoài của nó.

Ngải Lỵ Na phồng hai má, nghiêm túc nhận xét, sau đó cô lại há miệng to cắn thêm một miếng nữa.

- Hương vị này rất ngon.

Hồ Tiên mở to hai mắt, con ngươi màu đỏ hồng toát lên vẻ yêu thích.

Cô gái tai thỏ thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi người thích, điều này khiến cho cô rất vui vẻ, cảm thấy mình bận rộn mấy tiếng đồng hồ không hề uổng phí.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Có thể mở thêm vài tiệm bán Hambuger, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.

- Có thể, trước tiên cứ mở trong Nội thành và bốn Vệ thành đi.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Gần đây Phố Buôn Bán rất vắng khách, trước khi thuỷ triều hư quỷ đi qua, chắc chắn sẽ không náo nhiệt được như xưa.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói:

- Phải cùng mở ra, bên trong Phố Buôn Bán còn có rất nhiều Thành Phòng Quân, bọn họ cũng nguyện ý ăn Hambuger, có thể kiếm đồng Huyền Vũ.

- Cũng đúng, ta sẽ sắp xếp.

Hồ Tiên từ tốn gật đầu.

Cô chuyển mắt sang cô gái tai thỏ, cười khanh khách nói:

- Tiểu Nặc, khi nào có thời gian rảnh, thì đi qua giúp đỡ ta dạy nhân viên công tác nhé.

- Buổi sáng ngày mai ta rảnh, buổi chiều còn phải tới trường dạy ca hát.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

- Vậy buổi sáng ngày mai đi.

Hồ Tiên gật đầu đồng ý.

- Đúng rồi, Mục Lương.

Mễ Nặc trong trẻo nói:

- Hôm nay khi dạy học, ta đã nhìn thấy tiểu thư Bạch Sương, cô ấy cũng học xong một tiết âm nhạc.

- Cô ấy học tiết âm nhạc sao?

Mục Lương nhíu mày.

- Đúng vậy, ta dạy Khúc Quân Hành Thành Huyền Vũ, cô ấy còn học thuộc rồi.

Mễ Nặc gật đầu nói.

- Học thuộc thánh ca ư?

Khóe môi Mục Lương cong lên.

Không phải là người thành Huyền Vũ, lại học thuộc thánh ca, thật thú vị.

- Đại nhân, là ta mang tiểu thư Bạch Sương đi ra ngoài.

Diêu Nhi cúi đầu nhận sai.

- Không sao.

Mục Lương không thèm để ý khoát tay áo.

Dường như anh lại nhớ tới cái gì, cho nên nghiêng đầu hỏi:

- Bên Bạch Trạch có tin tức truyền lại không?

- Không có.

Vân Hân nghe được thì lắc đầu.

Mấy ngày nay, số lần Trùng Cộng Hưởng vang lên không nhiều lắm, lại đều là căn cứ trung chuyển và Ưng Lửa bên kia truyền tin tức trở về.

- Chẳng lẽ hắn chưa thăm dò được tin tức về kênh Sương Mù và vương quốc Hải Đinh?

Mục Lương nhíu mày. Nếu Nghiêu Thiên không có dạng tình báo kia, vậy chỉ có thể đi vào chỗ sâu trong Vùng Nước Mặn nhìn thử.

Mục Lương suy đoán, châu lục mới kia ở ngay bên kia kênh Sương Mù, cũng có nghĩa là bọn họ phải xuyên qua hải vực có thời tiết ác liệt theo như lời Long Chủ nói.

- Chờ một chút đi.

Hồ Tiên ôn nhu nói.

Nguyệt Thấm Lan suy tính:

- Ốc Đảo vừa mới đến rừng Vạn Khô, chắc Bạch Trạch vẫn đang trên đường tới hội nghị của tổ chức Nghiêu Thiên.

- Ừm.

Mục Lương khoát tay áo, cầm lấy Hambugertiếp tục ăn.

Hơn nửa giờ sau, mọi người đã ăn uống no đủ, cho nên tất cả đều đứng dậy rồi khỏi nhà ăn, Tiểu Mật lại tiếp tục bận rộn thu dọn.

- Đi gọi Bạch Sương tới.

Mục Lương lưu lại một câu, sau đó xoay người trở về thư phòng.

- Vâng.

Diêu Nhi vui vẻ trả lời, tiếp theo cô cất bước đi đến thiên điện.

Trong thiên điện, Bạch Sương đang ngân nga Khúc Quân Hành Thành Huyền Vũ, hưng trí bừng bừng luyện tập. Diêu Nhi gõ vang cửa phòng, trong trẻo nói:

- Tiểu thư Bạch Sương, thành chủ đại nhân muốn gặp ngươi.

- Mục Lương muốn gặp ta?

Con ngươi màu tím của Bạch Sương tỏa ánh sáng, cô kích động mở cửa phòng, truy vấn nói:

- Là có tin tức của vương quốc Hải Đinh sao?

- Ta không biết, đại nhân không có nói.

Diêu Nhi lắc lắc đầu.

- Vậy đi nhanh đi, để ta tự mình hỏi.

Bạch Sương bước nhanh ra ngoài, kích động đi đến thư phòng. Sau đó không lâu, cô đi tới trước cửa thư phòng.

Cốc cốc cốc…

- Đại nhân, tiểu thư Bạch Sương đã đến.

Diêu Nhi thay cô gõ vang cửa thư phòng.

- Vào đi.

Âm thanh của Mục Lương truyền ra.

- Tiểu thư Bạch Sương, mau vào đi thôi.

Diêu Nhi đẩy cửa phòng ra, cùng cô gái tóc tím đi vào. Bạch Sương không nhịn nổi lập tức hỏi:

- Thành chủ đại nhân, có tin tức của vương quốc Hải Đinh ư?

- Đã có một chút tin tức, nhưng còn chưa xác định.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Thật tốt quá, ta có thể trở về rồi!

Đôi mắt màu tím của Bạch Sương loé lên tia sáng.

Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn, nhắc nhở:

- Trước mắt mới chỉ có tin tức mà thôi, có thể là giả, cần thời gian để xác định.

- Vẫn tốt hơn không có chút hy vọng nào.

Bạch Sương thở dài.

Mục Lương nghiêng đầu, thản nhiên hỏi:

- Bên kia các ngươi không có thuỷ triều hư quỷ, vì sao ngươi sốt ruột muốn trở về như vậy?

- Tuy rằng không có thuỷ triều hư quỷ, nhưng các ma thú sẽ trở nên cuồng bạo, sau đó ma thú trong rừng rậm sẽ tràn ra công kích vương quốc xung quanh.

Bạch Sương nghiêm mặt nói.

- Ma thú trở nên cuồng bạo?

Mục Lương kinh ngạc lên tiếng.

Bạch Sương dùng sức gật đầu:

- Đúng vậy, sau khi Trăng Máu xuất hiện, ma thú sẽ bị ánh trăng ảnh hưởng, trở nên cuồng bạo khát máu, bọn chúng mất đi lý trí, sẽ tới công kích con người.

- Vậy sao…?

Mục Lương có chút đăm chiêu gật đầu.

Anh ngẩng đầu, nghiêm túc nói:

- Ngươi cứ yên tâm, đợi khi tìm được kênh Sương Mù, có tin tức của vương quốc Hải Đinh, ta sẽ tiễn ngươi trở về.

Bạch Sương lộ ra vẻ mặt cảm kích, thành khẩn nói:

- Cám ơn thành chủ đại nhân!

Mục Lương ngồi thẳng người, trong sáng nói:

- Trước đó, ta muốn thỉnh giáo ngươi một chút, làm cách nào để người thường trở thành ma pháp sư? Luyện chế ma cụ như thế nào?

Anh cảm thấy rất hứng thú với ma pháp sư.

Con ngươi màu tím của Bạch Sương co rút lại, cô lập tức khẩn trương lên.

………

Môi Bạch Sương giật giật, ngượng ngùng nói:

- Thành chủ đại nhân, không phải có rất nhiều Ma Pháp Sư bên trong thành sao?

- Bọn họ đều là Ma Pháp Sư trời sinh, chỉ biết một loại ma pháp.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Anh thấy, gọi Giác Tỉnh Giả là Ma Pháp Sư cũng không có sai, chỉ là chủng loại ma pháp thì phức tạp hơn một ít.

- Ma pháp sư trời sinh...

Bạch Sương chớp chớp con ngươi màu vàng tím.

Cô nghi ngờ nói:

- Nhưng muốn trở thành Ma Pháp Sư, cũng cần có linh tính, chỉ người có linh tính mới có thể trở thành Ma Pháp Sư.

- Linh tính là cái gì?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Linh tính chính là một lực lượng siêu phàm... Quyết định ngươi có thể học được loại hình ma pháp gì.

Bạch Sương chăm chú giải thích:

- Người không có linh tính, vô luận như thế nào cũng không thể trở thành Ma Pháp Sư.

- Ta hiểu rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh ngước mắt hỏi:

- Làm thế nào để biết một người có linh tính hay không?

- Cái này đơn giản, dùng đá ma pháp kiểm tra một chút thì sẽ biết.

Bạch Sương ngây thơ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận