Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 334: Quy Định Bay Trên Không, Bom Thủy Tinh

Ba ngày sau.
Uỳnh!
Sáng sớm, bên cạnh rừng Vạn Khô, từng cây cột đá đổ ngã xuống mặt đất, Rùa Đen đạp lên chúng, tiến về phía trước.
Ở chỗ này, cát bụi đầy trời đã giảm đi rất nhiều, tầm nhìn cũng được mở rộng.
- Ngao ngao !
Rùa Đen gầm nhẹ một tiếng, cất bước đi ra phạm vi của rừng Vạn Khô, bước vào vùng đất hoang vu, cằn cỗi rộng lớn.
Khi Man Thú Hoang Cổ rời đi rừng Vạn Khô, bức tường Lưu Ly khổng lồ dần trở nên rộng thoáng, không còn tình cảnh gió cát che trời.
- Cuối cùng cũng rời đi rừng Vạn Khô.
Thành Huyền Vũ, trên bầu trời Khu vực Trung ương, Nguyệt Phi Nhan mặc Khôi Giáp Chu Tước đang bay lơ lửng trên không. Cô xoay người nhìn về phía sau, rừng Vạn Khô rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt.
Sau đó không lâu, chỉ có thể nhìn thấy một vùng đất đen nghịt phía chân trời, không còn thấy rõ dáng vẻ của rừng Vạn Khô nữa. Cô gái tóc đỏ vỗ cánh, từ trên không trung hạ xuống, ngừng ở trên quảng trường nhỏ trước Cung Điện.
- Cong !
Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu nhìn lại, Sóc Lưu Ly đang siêng năng chế tạo ống dẫn pha lê, lúc này nó đang chế tạo loại ống dẫn nước vào nhà, lớn chừng ba ngón tay, dày khoảng 2 mét.
Kế hoạch dẫn nước tới từng nhà ở thành Huyền Vũ, trước mắt đã hoàn thành hai phần ba, còn lại một phần ba có hi vọng sẽ hoàn thành khi tới thành Vạn Yêu.
- Cố lên.
Nguyệt Phi Nhan cười nhẹ.
- Gù gù !
Sóc Lưu Ly trừng lớn đôi mắt trong trẻo như pha lê, hình như trong lòng không vui lắm.
Nguyệt Phi Nhan ngậm miệng, xoay người vào Cung Điện.
- Tiểu thư Nguyệt Phi Nhan.
Trước cửa thư phòng, đến lượt Ba Phù thay phiên trực, cô bé ngước mắt ôn nhu chào hỏi.
Hiện tại, Phủ Thành Chủ có ba tiểu hầu gái, mỗi ngày đều sẽ thay phiên có một người canh giữ ở trước cửa thư phòng, tùy thời chờ đợi được gọi.
Hai người còn lại phụ trách vệ sinh dọn dẹp Cung Điện, chuẩn bị mỗi ngày ba bữa, với đi vườn hoa phía sau hái đồ ăn, và chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của Vưu Phi Nhi.
- Mục Lương ở trong đó không?
Nguyệt Phi Nhan gỡ ra mặt nạ bảo hộ, hỏi.
- Có.
Ba Phù ôn nhu đáp, con ngươi màu tím khói lóe ra ánh sáng.
Cô bé rất thích công tác hiện tại này, thậm chí là vô cùng hưởng thụ, mỗi ngày có ăn có uống, hơn nữa còn có lương.
- Cốc cốc cốc !
Nguyệt Phi Nhan gõ vang cửa thư phòng, ôn tồn nói:
- Ta tiến vào nha.
Kẽo kẹt !
Cô đẩy cửa ra, đi vào trong thư phòng, nhìn thấy Mục Lương đang ngắm một viên bi lớn bằng nắm tay.
- Phi Nhan à, có chuyện gì thế?
Mục Lương mỉm cười hỏi.
- Ta tới là muốn nói với ngươi, chúng ta đã rời khỏi rừng Vạn Khô rồi.
Nguyệt Phi Nhan đi tới trước mặt Mục Lương, đánh giá viên bi trên mặt bàn.
- Việc này à, ta đã biết.
Mục Lương khẽ nhướng mày, lúc rời khỏi rừng Vạn Khô khi, Rùa Đen đã truyền lại ý niệm cho anh.
- Được rồi.
Nguyệt Phi Nhan chu môi, cô chỉ vào hòn bi trên mặt bàn, tò mò hỏi:
- Cái này dùng để làm gì?
- Đây là bán thành phẩm vũ khí mới đang được nghiên cứu phát minh, Bom Thủy Tinh.
Mục Lương cầm hòn bi lớn chừng nắm tay trên mặt bàn, bên trong nó trống rỗng, có chứa một loại chất lỏng màu đen, đó là nước của quả Măng Cụt Bom.
- Bom Thủy Tinh?
Khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan vẫn như cũ tràn ngập nghi hoặc, Bom Thủy Tinh là vũ khí gì?
- Xem như một loại vũ khí nóng đi.
Mục Lương tung hứng quả Bom Thủy Tinh trong tay, hiện tại còn thiếu cách kíp nổ nó.
Anh đã thử rồi, nếu muốn Bom Thủy Tinh nổ mạnh, uy lực có thể tương đương với một lần công kích của cao thủ cấp 3.
- Vũ khí nóng, lại là cái gì?
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.
Tại sao Mục Lương luôn là nói một số từ ngữ khiến cho người ta nghe mà không hiểu gì.
Anh suy nghĩ một hồi, nghĩ lại định nghĩa của vũ khí nóng, anh gằn từng chữ nói:
- Vũ khí nóng, thông thường là chỉ một loại vũ khí lợi dụng phản ứng nổ mạnh, tạo ra khí thể cực nóng, sinh ra xung lượng cực lớn trong thời gian ngắn… Trực tiếp phá hư mục tiêu.
Khóe miệng của Nguyệt Phi Nhan run rẩy, lại là một đống từ ngữ khó nghe khó hiểu, khiến cho đầu của cô muốn nổ tung.
Mục Lương không nhịn được mà bật cười, cô gái tóc đỏ không nghe hiểu là rất bình thường mà, rốt cuộc đây là tri thức của Địa Cầu.
Trong nháy mắt, Nguyệt Phi Nhan mất đi hứng thú với Bom Thủy Tinh, cô nói sang chuyện khác, hỏi:
- Mục Lương, còn có mấy ngày nữa thì chúng ta đến thành Vạn Yêu?
- Dựa theo tốc độ đi lại hiện tại của Tiểu Huyền Vũ, chắc còn ba ngày.
Mục Lương ôn tồn đáp.
- Ba ngày à, vậy cũng nhanh.
Nguyệt Phi Nhan mím môi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một tia nhàm chán.
Mục Lương nhướng mày, cười hỏi:
- Ngươi đã thuộc hết Quy Định Bay Trên Không rồi sao?
Quy Định Bay Trên Không là anh đặc biệt viết ra dành cho Máy Bay số hiệu Huyền Vũ.
Đến lúc khởi động đường hàng không, đội hộ vệ và những người phục vụ làm trên máy bay đều phải nhớ kỹ trong lòng.
Cho nên Nguyệt Phi Nhan làm Đội trưởng Không Quân, tương lai phụ trách an toàn đường hàng không, cũng là không trốn thoát được.
- Còn chưa…
Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan mơ hồ, nghĩ tới Quy Định Bay Trên Không là cảm thấy đau đầu.
Quy định này có tổng cộng 50 điều.
- Điều thứ nhất, không cho phép hành khách mang theo vũ khí lên Máy Bay số hiệu Huyền Vũ.
- Điều thứ hai, không cho phép đánh nhau vật lộn trên máy bay Huyền Vũ.
- Điều thứ ba…
- Vậy ngươi đã thuộc được bao nhiêu điều?
Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, còn Nguyệt Phi Nhan ánh mắt mơ hồ, cười yếu ớt nói:
- Cái này, ta thuộc năm điều.
- Mới thuộc năm điều?
Mục Lương dở khóc dở cười.
Anh đã đưa Quy Định Bay Trên Không cho cô gái tóc đỏ hai ba ngày rồi, mà hiện tại, cô mới chỉ thuộc được năm điều.
- Chuyện này, hiện tại ta đi học thuộc ngay.
Lòng bàn chân của Nguyệt Phi Nhan như bôi dầu, nhanh nhẹn xoay người chạy.
- Đừng lười biếng.
Mục Lương nhắc nhở hai câu.
Hiện tại, Nguyệt Thấm Lan đã chọn lựa xong người phục vụ trên Máy bay số hiệu Huyền Vũ, đang tiến hành huấn luyện, không lâu nữa là có thể làm việc.
Về phần đội hộ vệ, Mục Lương cũng đã bảo Vệ Cảnh chọn người ở trong Thành Phòng Quan, muộn nhất là nửa tháng, Máy bay Huyền Vũ có thể chính thức bay lên.
- Ta đã biết.
Nguyệt Phi Nhan đáp lời cũng không quay đầu lại, kéo cửa thư phòng ra, chạy mất.
Mục Lương dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy, để cho cô gái tóc đỏ đảm nhiệm Đội trưởng Không Quân, có phải quá qua loa hay không?
- Thôi, dù sao cũng phải có cơ hội để cho cô ấy trưởng thành.
Anh lắc đầu tiếp tục nghiên cứu Bom Thủy Tinh.
- Chẳng lẽ làm thêm một cái kíp nổ, lại dùng lửa đốt cháy dẫn nổ?
Lúc này, Bom Thủy Tinh đã hoàn toàn bị bịt kín, chỉ có bên trong là trống rỗng, đựng chất lỏng của quả Măng cụt Bom.
Nhưng bây giờ, pha lê do Mục Lương chế tạo ra có độ cứng tương đối rắn chắc, muốn làm nó nổ mạnh thì cũng không dễ dàng.
- Không được, vẫn nên làm thủy tinh mỏng hơn chút, hạ thấp độ cứng, thì có vẻ dễ hơn, đến lúc dùng thì quăng vỡ là được, nhưng mức tổn thương bộ phát sẽ tương đối kém.
Anh nắm Bom Thủy Tinh, phát động năng lực, viên bi trong tay anh được thu nhỏ lại bằng mắt thường cũng có thể thấy.
Mười giây sau, Mục Lương dừng lại việc dùng năng lực, độ dày của viên bi trở nên mỏng như tờ giấy.
- Như vậy chắc là được.
Mục Lương như có suy tư gì nói thầm một câu anh đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi tới bên ngoài Phủ Thành Chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận