Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3382: Người So Sánh Với Người Sẽ Làm Người Ta Tức Chết (1)

Tính cách của cô gái tinh linh càng ngày càng trưởng thành, hiện tại đã giống như thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi.

Mục Lương ở lại thêm vài phút, sau khi xác định trong khoảng thời gian ngắn Y Lộ Lộ sẽ không tỉnh lại bèn xoay người rời đi.

Bên trên Trà Thụ Sinh Mệnh an tĩnh trở lại, Linh Nhi lui ra sau, mấy sợi dây leo nhô ra từ trên cây khô, đan xen thành một tấm giường mềm tiếp được cơ thể của cô.

- A cáp ~~~

Linh Nhi hơi há miệng ngáp một cái, an tĩnh coi chừng cô gái tinh linh đột phá.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua hai giờ.

- Ong ong ong ~~~

Cô gái tinh linh bị nguyên tố sinh mệnh bao quanh có dấu hiệu thức tỉnh, nguyên tố sinh mệnh xung quanh ngừng hội tụ lại, một lần nữa chui trở về trong Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Anh ~~~

Đôi mắt đang nhắm chặt của Y Lộ Lộ run lên, sau đó thiếu nữ chậm rãi mở hai mắt ra, tròng mắt màu xanh lục hiện lên một tia mê man, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng khôi phục lại trong sáng.

- A, rốt cuộc thì ngươi cũng tỉnh rồi.

Giọng nói của Linh Nhi vang lên trước mặt cô gái tinh linh.

Y Lộ Lộ khẽ rùng mình, mới phát hiện trước mặt mình xuất hiện một bóng dáng yểu điệu, một đôi mắt xanh ngọc bích đang mở to nhìn kỹ mình.

- Ngươi là ai?

Cô cảnh giác hỏi.

Linh Nhi thuận miệng giải thích:

- Ta tên là Linh Nhi, là con gái của Mục Lương.

Y Lộ Lộ trừng to hai mắt, há miệng ngạc nhiên thốt lên:

- Bệ hạ có con gái lớn như vậy rồi à?

Linh Nhi chớp chớp mắt, hỏi sang vấn đề khác:

- Ngươi cảm giác cơ thể thế nào rồi?

Y Lộ Lộ nghe vậy mới cảm nhận được cơ thể mình xảy ra biến hóa, đặc biệt là sau khi phát hiện thực lực tăng đến cấp 8, suýt nữa sợ đến mức nhảy cao ba mét.

- Không cần cảm ơn, dù sao thì ngươi cũng là bạn bè của cha ta.

Linh Nhi phất tay nói.

- ….Chuyện gì xảy ra vậy?

Y Lộ Lộ sửng sốt một chút, mình nên cảm ơn cô ấy sao?

Linh Nhi nghiêm mặt giải thích chuyện đã xảy ra.

- Thì ra là như vậy...

Đôi mắt đẹp của Y Lộ Lộ càng ngày càng sáng, trên mặt bởi vì hưng phấn mà hiện lên một chút ửng đỏ.

Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói:

- Cảm ơn ngươi, tiểu thư Linh Nhi.

Linh Nhi hất cằm lên, phất tay nói:

- Ta đã nói không cần cảm ơn rồi mà.

Y Lộ Lộ nghiêm túc đáp:

- Không được, đây là chuyện lớn, ta nhất định phải nói nha.

- Được rồi, ngươi nhanh đi xuống đi, đừng đứng ở mặt trên nữa.

Linh Nhi bỏ lại một câu rồi cơ thể hóa thành ánh sáng xanh biến mất.

Khóe môi của Y Lộ Lộ cong lên, lên tiếng đáp lại không một tiếng động.



Buổi tối, mùi thơm của lẩu ngập tràn bên trong cung điện.

Trong nhà ăn, trên bàn cơm dài có ba nồi lẩu đang sôi sùng sục, hai nồi trong đó là nước súp ớt cay nóng, cái còn lại là nước dùng xương hầm.

Xung quanh ba nồi lẩu được bày đầy các khay nguyên liệu nấu ăn, có thịt thái lát mỏng, thịt viên, rau xanh, các loại nấm, v.v...

- Thơm quá đi.

Kỳ Á không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Nguyệt Thấm Lan đi vào nhà ăn, dịu dàng hỏi:

- Mục Lương còn chưa làm xong việc sao?

- Vẫn chưa ạ.

Thanh Vụ ngoan ngoãn đáp.

- Vậy chờ thêm một chút đi.

Nguyệt Thấm Lan nói xong thì đi tới ngồi xuống vị trí thường ngày.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lúc này Hồ Tiên đã thức dậy, tư thái lười biếng bước vào nhà ăn, ngửi thấy mùi lẩu cay không khỏi nuốt nước miếng.

Tiểu Mật nhắc nhở:

- Vương hậu nương nương và Hồ Tiên nương nương chỉ có thể dùng nước xương hầm thôi, không thể ăn cay nha.

- Đúng vậy, ăn quá cay sẽ không tốt cho thai nhi.

Tiểu Tử thanh thúy nói.

- Ăn lẩu không ăn cay sao được.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt phản bác.

- Đúng vậy, chúng ta ăn một chút cũng sẽ không có chuyện gì.

Hồ Tiên gật đầu nhận đồng.

Tiểu Mật nghiêm túc nói:

- Vậy thì phải hỏi bệ hạ mới được.

- Phiền phức.

Hồ Tiên bĩu môi, nhìn nồi lẩu cay mà nước miếng trong miệng càng ngày càng nhiều.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vang lên, Y Lộ Lộ nhanh nhẹn bước vào nhà ăn, sau khi nhìn thấy Nguyệt Thấm Lan và những người khác thì lại trở nên câu nệ.

- Xin, xin chào mọi người.

Cô nhỏ giọng chào hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp lại:

- Ngồi đi, chờ Mục Lương tới là có thể dùng cơm.

- Tốt.

Y Lộ Lộ chớp đôi mắt đẹp, ngồi xuống một chiếc ghế mới được thêm vào.

Cô nhìn nồi lẩu cay sôi trào len lén nuốt nước miếng, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.

Một lát sau, Đồ Tư Lệ Na và Kỳ Á cũng đi vào nhà ăn, chào hỏi chúng nữ rồi ngồi ở bên cạnh cô gái tinh linh.

- Chúc mọi người buổi tối tốt lành.

Giọng nói hữu khí vô lực vang lên, Hổ Tây và Lan Đế lần lượt đi vào nhà ăn.

Hai người vừa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện trở về, đây là nhiệm vụ xử phạt mà Ly Nguyệt đưa ra lúc còn ở Thiên Quốc.

Kỳ Á và Y Lộ Lộ thấy có người quen đến, lúc này mới giảm bớt vài phần câu nệ.

Hổ Tây chợt phát hiện cái gì đó, cau mày nhìn chằm chằm vào cô gái tinh linh, hỏi:

- A, Y Lộ Lộ, sao ngươi trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy?

- Đúng vậy, đã lên đến cấp 8 rồi.

Lan Đế trợn to đôi mắt đẹp màu nâu.

- Là tiểu thư Linh Nhi giúp một tay.

Y Lộ Lộ giải thích.

Hổ Tây vội vã hỏi tới:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Y Lộ Lộ cười giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra.

- Ngươi cũng quá may mắn rồi, từ cấp 3 biến thành cấp 8 chỉ trong chưa đầy một ngày.

Trên mặt của Hổ Tây hiện lên thần sắc u oán và ao ước.

Lan Đế hâm mộ nói:

- Cái này còn để cho ta sống thế nào đây?

Khuôn mặt xinh đẹp của Y Lộ Lộ ửng đỏ, sự cảm kích đối với Mục Lương và Linh Nhi càng tăng lên.

- Ai ~ Thật là người so với người sẽ làm người ta tức chết mà.

Đám người Ngải Lỵ Na thở dài liên tục.

Hồ Tiên liếc nhìn các cô một chút, quyến rũ hỏi:

- Cái gì so với cái gì?

- Khụ khụ, không thể so sánh.

Đám người Nguyệt Phi Nhan lập tức thành thật không nói nữa.

- Ông ~~~

Đúng lúc này, ánh sáng màu xanh lóe lên, Tinh Linh Sinh Mệnh xuất hiện.

- Linh Nhi đến rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Tinh Linh Sinh Mệnh ngồi ở bên cạnh mình.

- Cha đâu rồi?

Linh Nhi ngồi bên cạnh Nguyệt Thấm Lan, đôi mắt đẹp nhìn quét một vòng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Cha ngươi vẫn còn đang bận rộn, phải đợi một hồi nữa.

- Được rồi.

Linh Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người cô gái tinh linh.

Y Lộ Lộ chớp chớp mắt màu xanh lục, lộ ra một nụ cười với đối phương.

Linh Nhi kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Mục Lương vừa đi vào nhà ăn.

- Cha!

Linh Nhi nhoẻn miệng cười.

- Ừm, làm các ngươi đợi lâu rồi.

Mục Lương ôn hòa cười một tiếng, ngồi xuống chủ vị.

Hắn nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói:

- Người đã đến đông đủ rồi, vậy thì ăn cơm đi.

- Vưu Phi Nhi còn chưa tới.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận