Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1718: Đặc Sản Thành Y Lê - Thép Tím (Tử Văn Khinh Cương)



Bà lão hơi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói:

- Ngươi hỏi đi.

Mễ Á lại im lặng lần nữa, một lúc sau nàng mới tiếp tục nói:

- Chờ một chút.

Cô bỏ lại một câu nói rồi biến mất trong bóng tối.

Khi xuất hiện trở lại thì bên cạnh có thêm hai người, chính là Mục Lương và Ly Nguyệt.

Mục Lương nhìn bà lão trên giường, hắn quan sát một lúc và nói:

- Đói khát cộng thêm cơ thể ốm đau, còn có mệt nhọc quanh năm và tuổi già sức yếu... Ngươi sắp chết.

Bà lão an tĩnh nhìn Mục Lương, không có quá nhiều phản ứng đối với lời nói của hắn.

Mục Lương đi lên trước rồi đưa tay ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh, nói:

- Ta có thể giúp thân thể của ngươi tốt hơn một chút, chắc có thể sống lâu hơn một đoạn thời gian.

Bà lão nghe được lời này thì đôi mắt trợn to, đôi mắt vẩn đục dường như cũng sáng hơn một chút.

Nhưng bà ấy lại nghĩ tới điều gì đó, tia sáng trong mắt tiêu tán, thều thào nói:

- Không cần đâu, sống thêm mấy ngày cũng không có gì thay đổi cả.

Mễ Á cau mày nói:

- Sao lại không chứ? Sống lâu thêm mấy ngày thì ngươi có thể ăn nhiều món ngon hơn.

- Ta không có gì để ăn.

Bà lão thở dài.

- Ta muốn hỏi vài vấn đề, đổi lại ta sẽ cho ngươi thức ăn.

Mục Lương nói rồi rót nguyên tố sinh mệnh vào trong cơ thể bà lão.

Ông ~~~

Nguyên tố Sinh Mệnh dung nhập vào cơ thể bà lão và cấp tốc lan ra toàn thân và tay chân nàng, bắt đầu chữa trị tổn thương trong cơ thể, cải thiện tình trạng thể chất, khiến các khí quan và máu tỏa ra sự sống một lần nữa.

Tử khí trên người bà lão biến mất, nguyên tố sinh mệnh đã giúp bà thoát khỏi thần chết, ít nhất là còn có thể sống thêm một tháng nữa.

Đôi mắt của bà lão nở rộ ánh sáng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:

- Cám ơn các ngươi.

- Ngươi ăn chút gì trước đi.

Mục Lương lật tay một cái, lấy ra một quả Tinh Thần bình thường nhất.

Tuy nói là quả Tinh Thần bình thường nhất, nhưng đối với người bình thường mà nói thì đây đã là loại tốt nhất, vừa có thể chắc bụng vừa có thể khôi phục thể lực và tinh thần nhanh chóng.

Bà lão tiếp nhận quả Tinh Thần, há miệng không có răng rồi mờ mịt nhìn về phía Mục Lương.

-...Ta suy xét không chu toàn.

Anh cười khổ một tiếng, vươn tay cầm lại quả Tinh Thần, tiếp đó thi triển năng lực Vặn Vẹo Không Gian ép nhuyễn quả Tinh Thần.

Anh nói:

- Há miệng.

Mặt mũi bà lão tràn đầy kinh ngạc, bà nghe theo mà há miệng, nước quả sền sệt lơ lửng lập tức trôi vào miệng nàng.

Bà lão ăn hết toàn bộ phần nước quả, sắc mặt dần dần tốt hơn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Bà lão cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể, kinh ngạc nói:

- Đây là loại trái cây gì vậy, ta không hề cảm thấy đói nữa.

- Không đói bụng là tốt rồi.

Mục Lương hỏi một đằng, trả lời một nẻo, sau đó hỏi ngược lại:

- Người nhà của ngươi đâu?

- Ai, không có ở đây, ta không biết bọn họ đi nơi nào nữa, đã rất lâu rồi chưa có ai trở về.

Bà lão buồn bã nói, thở dài thườn thượt.

Bà vốn có hai đứa con gái, nhưng cả hai rời nhà đi làm việc hơn một tháng trước mà đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Nửa tháng trước, bà đi ra ngoài tìm việc làm để nuôi sống bản thân, nhưng không may bị ai đó xô đẩy rồi ngã xuống, sau đó chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng càng nằm thì cơ thể ngày càng kém, mãi cho đến lúc sắp chết thì mới gặp được mấy người trước mặt.

Ba người Mục Lương yên lặng, trong lòng đều thở dài.

Bà lão quay đầu nói:

- Không phải các ngươi muốn hỏi chuyện sao, bây giờ có thể hỏi rồi.

Mục Lương vung tay lên, nguyên tố ánh sáng hội tụ lại và thắp sáng căn phòng, khiến nơi này trở nên sáng sủa hơn, nói:

- Chúng ta chỉ muốn biết một chút về thành Y Lê thôi, đây là lần đầu tiên chúng ta tới đây, cái gì cũng không quen thuộc.

Bà lão chậm rãi hỏi:

- Lần đầu tiên tới đây? Nơi này chẳng có gì vui chơi cả, chẳng lẽ các ngươi tới đây là vì khoáng thạch Thép Tím sao?

- Khoáng thạch Thép Tím là cái gì?

Mục Lương truy hỏi.

- Khoáng thạch Thép Tím tự nhiên là để tinh luyện tài liệu Thép Tím, đây là đặc sản chỉ có ở thành Y Lê, không có ở nơi nào khác.

Bà lão giải thích.

Thép Tím là một loại thép nhẹ hơn thép thông thường gấp mười lần, đồng thời nó cũng là một loại tài liệu ma lực thường được dùng để khắc vẽ ma pháp trận, độ cứng của Thép Tím tương đương với ma cụ sơ cấp bình thường, tính bền dẻo cũng vô cùng mạnh.

…………

Đôi mắt màu đen của Mục Lương lóe sáng, lẩm bẩm:

- Thép Tím, nghe có vẻ là thứ tốt!

Bà lão đột nhiên nói:

- Nếu như các ngươi tới đây vì Thép Tím, vậy thì có lẽ là phải thất vọng rồi.

- Vì sao?

Mễ Á không hiểu hỏi.

- Thành Y Lê kiểm soát rất chặt chẽ việc mua bán Thép Tím, hơn nữa phần lớn Thép Tím đều ở trong tay quý tộc và vương thất.

Bà lão giải thích:

- Ngoại trừ bọn họ thì chỉ có hai nhà thương hội được chỉ định có thể giao dịch Thép Tím, hơn nữa số lượng giao dịch cũng sẽ không nhiều.

Ly Nguyệt hỏi:

- Là hai nhà thương hội nào?

- Thương hội Hồ An và thương hội Y Nhĩ Mạn, trong đó thương hội Hồ An là do các thương nhân chân chính kinh doanh, mà thương hội Y Nhĩ Mạn thật ra là sản nghiệp của các quý tộc.

Bà lão chậm rãi nói.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói:

- Đã có thương hội, vậy chúng ta đi thương hội mua Thép Tím là được rồi, vì sao lại phải thất vọng?

Bà lão giật chăn bông, nhỏ giọng giải thích:

- Bởi vì giá cả Thép Tím ở thương hội rất đắt đỏ, muốn mua khoáng thạch Thép Tím từ bọn hắn thì phải xếp hàng, có thể sẽ mất một tháng, thậm chí là nửa năm mới có thể cầm tới tay.

- Thì ra là như thế.

Ly Nguyệt chợt hiểu ra.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Ngươi lại nói một chút tình huống khác ở thành Y Lê đi, ví dụ như tình hình ở trong thành hay đại loại như vậy.

Bà lão lý giải gật đầu, nói:

- Trong thành à, ta chỉ mới đến đó hai lần mà thôi, không quá quen thuộc. Ta chỉ biết nơi đó là chỗ ở của quý tộc, người ngoài muốn vào trong thì phải giao nộp phí vào thành.

- Trong thành đều là quý tộc sao?

Mễ Á cau mày.

Bà lão gật đầu, nói:

- Chỉ có quý tộc, vương thất và phú thương ở bên trong, bình dân chỉ có thể ở bên ngoài thành.

- Chế độ giai cấp nơi này quá nghiêm trọng rồi.

Trong mắt của Mễ Á loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Bà lão chậm rãi lắc đầu, nói:

- Từ xưa đến nay vẫn luôn là như vậy, nếu muốn ở trong thành thì một là làm nô lệ, hai là tìm được việc làm ở đó.

Mục Lương hỏi:

- Ta còn một vấn đề, không khí ở thành Y Lê rất tệ, hơn nữa ta cũng không nhìn thấy nhiều cây xanh, ngươi biết chuyện gì xảy ra không?

- Đây là vì trong thành Y Lê có xưởng rèn sắt, ống khói nhả khí thải ngày đêm, không khí dĩ nhiên là rất tệ rồi.

Bà lão thở dài nói:

- Cây xanh xung quanh cũng vì nguyên nhân này mà chết đi, sau đó bị chặt để thiêu mỏ.

- Thì ra là bởi vì ô nhiễm...

Mục Lương như suy nghĩ gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận