Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2700: Viện Nghiên Cứu Trường Sinh

Cô gái Ma Cà Rồng bước ra khỏi phòng bếp, nghi ngờ nhìn về phía cô gái tóc trắng, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

- Tuyết Diệp bị bắt cóc.

Ly Nguyệt nghiêm túc nói.

Đôi mắt vàng óng của Hi Bối Kỳ trừng lớn, sửng sốt nói:

- Tuyết Diệp, không phải cô ấy đi trình diễn thời trang rồi sao?

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Căn cứ theo truyền tin tức truyện về, sau khi Tuyết Diệp tham gia buổi Trình Diễn Thời Trang thì cô ấy đã bị bắt cóc khi đang trên đường đến trạm xe lửa.

Đôi mắt của Hi Bối Kỳ trừng lớn, ngạc nhiên nói:

- Vệ Thành Số Chín đông người như vậy, một người lớn cứ thế mà sống sờ sờ bị bắt đi sao?

Ly Nguyệt giải thích:

- Thực lực của đối phương không yếu, hơn nữa còn là hai người, có thể trong tối còn có tiếp viện, khi Tuần Cảnh Vệ chạy đến thì bọn hắn đã biến mất.

- Đáng ghét, dám bắt người của ta, bọn hắn muốn chết!

Hi Bối Kỳ thở phì phò nói.

Mục Lương trầm giọng hỏi:

- Sắp xếp người truy tìm chưa?

Ly Nguyệt lạnh nhạt đáp:

- Ừm, ta đã bảo Ngôn Băng dẫn người đi thăm dò, hiện nay không có nhiều manh mối nên có lẽ việc tìm kiếm sẽ không dễ dàng.

- Các ngươi có được manh mối gì rồi, nói nghe một chút.

Hi Bối Kỳ vội vã hỏi.

- Chúng ta nghe được tin tức từ Tiểu Phấn, cô ta là bạn của Tuyết Diệp.

Ly Nguyệt ngồi xuống, nghiêm túc nói tiếp:

- Trước khi ngất đi thì cô ấy nghe người bắt cóc Tuyết Diệp nhắc tới Phụng Giả và Bất Hủ Chúng.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, thấp giọng mở miệng:

- Phụng giả, Bất Hủ Chúng...

- Chưa từng nghe qua, đó là tên tổ chức gì sao?

Nguyệt Thấm Lan cau mày lại.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Ta đã phái người đi điều tra.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói:

- Bất Hủ Chúng, Phụng Giả, nghe không giống như thứ gì tốt.

- ...

Mục Lương dở khóc dở cười, nhưng mà ban ngày ban mặt dám can đảm bắt cóc người ở vương quốc Huyền Vũ, đây chính là sự khiêu khích và coi khinh đối với vương quốc Huyền Vũ.

Ánh mắt của hắn loé lên tia sáng lạnh lẽo, cho dù đối phương là thế lực gì thì đều phải trả giá lớn, bằng không làm sao hắn khiến dân chúng và người từ ngoài đến coi trọng hiến pháp hắn ban ra được.

Mục Lương nghiêm túc nói:

- Mau chóng tìm được Tuyết Diệp, nhất định phải coi trọng chuyện này.

- Vâng.

Ly Nguyệt nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Hi Bối Kỳ vội vàng dặn dò:

- Có tin tức gì thì nhớ nói cho ta biết với.

- Được.

Ly Nguyệt gật đầu đồng ý.

Nguyệt Phi Nhan và những người khác lần lượt trở về, sắc trời bên ngoài cũng đã hoàn toàn tối đen.

Trên bàn cơm, sau khi những người khác nghe được chuyện của Tuyết Diệp thì đều cảm thấy tò mò về Bất Hủ Chúng và Phụng Giả.

- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?

Tiếng bước chân giòn giã vang lên, Nguyệt Thấm Di đi vào nhà ăn.

Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan sáng lên:

- A, mẹ Thấm Di đã trở về rồi!

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi:

- Sao hôm nay chị trở về thế?

- Thế nào, ta không thể trở lại sao?

Nguyệt Thấm Di hơi nhướng mày, giọng điệu mang theo tia trêu chọc.

- Đương nhiên là có thể.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười đáp.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ngồi xuống đi, ngươi chưa ăn tối phải không?

- Chưa đâu, ta vừa xong việc là đi thẳng từ Trường Quay về đây mà.

Nguyệt Thấm Di lên tiếng.

Cô vừa dứt lời thì Tiểu Tử đã mang chén đũa mới đặt ở vị trí mà cô vẫn thường ngồi.

- Vẫn là Tiểu Tử hiểu chuyện nhất.

Nguyệt Thấm Di khen ngợi một câu rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

- Mẹ Thấm Di xong việc rồi à?

Nguyệt Phi Nhan quan tâm hỏi.

Nguyệt Thấm Di vuốt cằm nói:

- Ừm, có thể nghỉ ngơi một ngày.

- Mọi người còn chưa trả lời ta, mới vừa rồi các ngươi trò chuyện cái gì thế, trông có vẻ rất thú vị.

Cô cầm đũa lên hỏi.

Mục Lương bình thản nói:

- Chúng ta đang nói chuyện Tuyết Diệp, còn có Bất Hủ Chúng và Phụng Giả.

- Bất Hủ Chúng, Phụng Giả...

Nguyệt Thấm Di gắp thức ăn chợt khựng lại.

Cô chau mày, đôi mắt màu xanh nước biển lóe sáng.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương thấy thế hỏi.

Nguyệt Thấm Di nhẹ giọng nói:

- Bất Hủ Chúng nghe có chút quen tai...

- A, mẹ đã nghe nói về nó rồi à?

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan lập tức sáng ngời.

Nguyệt Thấm Di chậm rãi gật đầu nói:

- Đúng là có nghe qua, chỉ là nghe từ đâu thì ta không nhớ rõ, phải suy nghĩ một chút.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng nói:

- Vậy mẹ cứ từ từ nhớ lại, không cần gấp gáp.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ăn trước đi, nghĩ được thì tốt, không được thì thôi.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Di gắp một miếng thịt cho vào miệng nhấm nuốt.

Các cô gái không tiếp tục trò chuyện sâu về Bất Hủ Chúng nữa, mọi người vừa ăn cơm vừa tán gẫu.

Khi bữa cơm sắp kết thúc, đôi mắt của Nguyệt Thấm Di đột nhiên sáng lên, đôi đũa trong tay rớt xuống bàn.

- A, ta nhớ ra rồi!

Cô hô to một tiếng.

- Cái gì cơ?

Hi Bối Kỳ sửng sốt.

Nguyệt Thấm Di nghiêm mặt nói:

- Ta đã nhớ ra chuyện liên quan tới Bất Hủ Chúng.

- Ngươi nói đi.

Mục Lương cũng đặt chén trong tay xuống, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

- Chuyện về Bất Hủ Chúng là ta nghe được từ cha của Bạch Sương, cũng chính là quốc vương Hải Đinh.

Trong mắt của Nguyệt Thấm Di lộ ra vẻ nhớ lại.

Cô làm Đại Ma Pháp Sư ở vương quốc Hải Đinh được vài năm, cũng nghe được rất nhiều bí mật, trong đó có chuyện liên quan tới Bất Hủ Chúng.

- Sau đó thì sao?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Bất Hủ Chúng là một tổ chức truy cầu trường sinh bất tử, bọn họ dây dưa với rất nhiều thế lực quý tộc.

Nguyệt Thấm Di nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Trong Bất Hủ Chúng có ba loại thân phận, Bất Hủ Giả, Phụng Giả và Hầu Giả, trong số đó phần lớn Bất Hủ Giả là quý tộc và phú thương, chuyện này liên quan đến viện nghiên cứu Trường Sinh.

Nguyệt Thấm Lan buột miệng hỏi:

- Viện nghiên cứu Trường Sinh là gì?

Nguyệt Thấm Di tiếp tục nói:

- Viện nghiên cứu Trường Sinh là cơ cấu nghiên cứu do Bất Hủ Chúng mở ra chuyên nghiên cứu phương pháp trường sinh bất tử, tất cả đều dựa vào đại quý tộc bỏ tiền, bọn họ sẽ là những người hưởng thụ thành quả nghiên cứu, hơn nữa viện nghiên cứu Trường Sinh không chỉ có một.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, trong đầu hắn bắt đầu hình dung ra cơ cấu thế lực của Bất Hủ Chúng.

- Các quý tộc bỏ tiền để viện nghiên cứu Trường Sinh tìm tòi nghiên cứu biện pháp kéo dài tuổi thọ, bọn họ chính là vì trường sinh!

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.

Nguyệt Thấm Di gật đầu nói:

- Mới nghe thì có vẻ địa vị của Bất Hủ Giả rất cao, nhưng thật ra thì lời nói của bọn họ không có trọng lượng bằng Phụng Giả, chỉ là vì bọn hắn bỏ tiền cho nên mới có danh xưng Bất Hủ Giả mà thôi, nhưng mà ít nhất thì địa vị vẫn cao hơn Hầu Giả.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Cho nên Phụng Giả mới là cao tầng trong tổ chức Bất Hủ Chúng.

Nguyệt Thấm Di nói với giọng điệu không xác định:

- Chắc là vậy, ta không hiểu biết về tổ chức này nhiều lắm, nhưng mà có thể đi hỏi quốc vương của vương quốc Hải Đinh, rất nhiều người trong đó là Bất Hủ Giả.

- Quốc vương Hải Đinh có phải là Bất Hủ Giả không?

Mục Lương híp mắt lại.

- Phải.

Nguyệt Thấm Di nói với giọng điệu chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận