Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1754: Trông Như Một Cô Bé Nhà Bên Ham Ăn Hơn



Ông ~~~

Giọt máu vừa chạm vào tinh thạch ma thú trong búp bê thì nhanh chóng bị hấp thu, quá trình khải linh bắt đầu.

Cầm Vũ nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, giống như là sợ bỏ lỡ cái gì đó.

Qua một lúc, ma cụ không gian phát sáng trở lại bình thường, ngụ ý khải linh đã thành công.

- Thành công.

Mục Lương mỉm cười nói.

- Mục Lương, cám ơn ngươi, ta rất thích món quà này..

Cầm Vũ cảm động nói.

- Ngươi thích thì tốt rồi, không cần nói cám ơn đâu.

Mục Lương cười một tiếng, vươn tay gõ trán cô gái trước mắt theo thói quen.

Cầm Vũ không có trốn tránh, ánh mắt lấp lóe.

Cô vừa mới bị tán tỉnh sao?

…………

Bên ngoài thành Y Lê, trong căn cứ hầm mỏ ở khu vực khai thác quặng Thép Tím.

Trong hầm mỏ, Tô Lâm Y Tư và Trương thúc ngồi quanh đống lửa, hai người nắm xiên thép, một đầu xiên khoai lang và nướng ở trên lửa.

Đôm đốp ~~~

Tia lửa bắn tung toé, mặt ngoài của khoai lang đã bị đốt đen.

- Nó chín chưa?

Tô Lâm Y Tư mấp máy môi hồng.

- Chắc chưa đâu, chúng ta chỉ mới nướng năm phút thôi.

Trương thúc quay đầu nhìn đồng hồ cát.

Đồng hồ cát là do Hồ Tiên tặng, như vậy sẽ dễ dàng nắm giữ việc khống chế lửa hơn.

- Vậy thì nướng thêm một lúc nữa đi.

Tô Lâm Y Tư kiên nhẫn xoay tròn xiên thép trong tay.

Cô quay đầu nhìn về phía sau lưng, sâu trong quặng mỏ, các nô lệ ngồi xếp bằng trên mặt đất, cầm khoai lang ăn sống.

Áo Nhĩ Mạn và Áo Nhĩ Na cũng đang ăn khoai lang, quai hàm hơi phồng lên giống như hai con hamster.

- Chị, món này ăn ngon thật đấy.

Áo Nhĩ Mạn nhỏ giọng nói.

- Ừ, trước giờ ta chưa từng ăn qua.

Áo Nhĩ Na chậm rãi gật đầu.

- Nghe bọn họ nói, hình như thứ này mua từ thành Huyền Vũ.

Áo Nhĩ Mạn quay đầu hỏi:

- Chị, ngươi có bao giờ nghe nói về thành Huyền Vũ không?

Cổ họng của Áo Nhĩ Na nhấp nhô, cô nhìn thoáng qua Tô Lâm Y Tư ngồi bên cạnh đống lửa, lắc đầu nói:

- Không có, chắc không thuộc về vương quốc Lan Lư Ba.

- Chị, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Áo Nhĩ Mạn nhỏ giọng nói.

- Cái gì là làm sao bây giờ?

Áo Nhĩ Na nhìn em gái.

Áo Nhĩ Mạn phồng miệng nhỏ, thấp giọng nói:

- Làm thế nào chạy khỏi đây...?

Áo Nhĩ Na thở dài, buồn khổ nói:

- Chỉ sợ là không thể trốn thoát được.

Mặc dù các cô đã được cứu nhưng rất khó khôi phục tự do, những người trước mắt rõ ràng là không dễ chọc.

- Ta muốn gặp mẹ.

Áo Nhĩ Mạn cúi đầu, lúc này khoai lang trong miệng không ngon như trước nữa.

- Ta cũng vậy.

Đôi mắt của Áo Nhĩ Na đỏ hoe.

Cô và em gái được nhận nuôi, người nhận nuôi các cô là một phụ nữ sống ở Xóm Nghèo, bây giờ người đó đã là một bà lão.

- Cơ thể của mẹ vẫn luôn đau bệnh, chúng ta biến mất gần hai tháng rồi, nhất định mẹ sẽ rất lo lắng, chúng ta nên làm sao đây?

Áo Nhĩ Mạn thấp giọng nói.

-...

Áo Nhĩ Na yên lặng lắng nghe em gái nói, tâm trạng càng ngày càng không xong.

Trước đống lửa, lực chú ý của Tô Lâm Y Tư đều dừng ở trên khoai lang nướng.

Trương thúc chớp mắt, há miệng muốn nói lại thôi.

Đôm đốp ~~~

Đầu gỗ bùng cháy, tia lửa bắn tung toé.

- Chắc chín rồi.

Tô Lâm Y Tư dời xiên thép ra xa đống lửa, vỏ ngoài của khoai lang đã khô khốc và cháy sém.

Phù phù phù ~~~

Cô thổi mạnh mấy cái, muốn cho khoai lang mau chóng nguội xuống.

- Điện hạ, cẩn thận kẻo bỏng.

Trương thúc nhắc nhở một câu.

- Ta biết mà.

Tô Lâm Y Tư thuận miệng lên tiếng.

Cô lắc mạnh xiên thép qua lại để tạo ra gió làm nguội khoai lang nướng.

Nhưng cô lại không khống chế lực đạo tốt, khoai nướng đã bay ra khỏi xiên thép, sau một vòng cung xinh đẹp thì rơi xuống trước mặt hai chị em Áo Nhĩ Na.

Phanh ~~~

Áo Nhĩ Mạn và Áo Nhĩ Na đều giật mình, nhìn chằm chằm vào củ khoai lang đen như than trước mặt.

- Khoai lang của ta!

Tô Lâm Y Tư kinh ngạc thốt lên rồi vội vàng đứng dậy chạy tới.

-...

Trương thúc co giật khóe miệng, bây giờ Tô Lâm Y Tư không giống công chúa, lại càng không giống Hoa Hắc Lệ mặt lạnh, cô trông như một cô bé nhà bên ham ăn hơn.

Tô Lâm Y Tư ngồi xổm, dùng xiên thép chọc vào củ khoai lang đen sì, may mà vỏ ngoài của nó khá cứng cho nên không có bị nứt vỡ.

- May quá, vẫn còn ăn được.

Cô thở phào, vươn tay nhặt củ khoai nướng lên.

- Ngô ngô, nóng quá đi ~

Đôi môi hồng của Tô Lâm Y Tư khẽ nhếch, khoai lang bay từ tay phải sang tay trái, rồi từ tay trái sang tay phải, như thể là đang biểu diễn xiếc nhào lộn.

Trong hầm mỏ vang lên một loạt tiếng phì cười.

Áo Nhĩ Mạn và chị gái nhìn ngây người, cô gái ngốc nghếch trước mắt thật sự là Hoa Hắc Lệ sao?

Gương mặt xinh đẹp của Tô Lâm Y Tư ửng đỏ, cô cầm củ khoai lang nướng đã nguội trở lại bên cạnh đống lửa rồi ngồi xuống.

- Điện hạ, chú ý hình tượng.

Trương thúc bất đắc dĩ nói.

- Ta biết rồi.

Tô Lâm Y Tư ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, động tác cẩn thận bóc da khoai lang nướng trong tay.

Răng rắc ~~~

Do thời gian nướng quá lâu, lớp vỏ bên ngoài của khoai lang đã bị đốt cháy thành than, chỉ còn lại phần thịt trong cùng là có thể ăn được.

Thịt khoai vàng ruộm tỏa mùi thơm hấp dẫn, nhanh chóng lan tỏa khắp quặng mỏ và thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

- Thơm quá đi ~~~

Áo Nhĩ Mạn thoát khỏi sự đau buồn, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Tô Lâm Y Tư.

Áo Nhĩ Na cũng hơi hé môi, khoang miệng điên cuồng tiết ra nước bọt.

- Chúng ta nướng quá lửa rồi, phần thịt gần như không còn ăn được.

Tô Lâm Y Tư nói với giọng điệu đáng tiếc.

Cô gỡ những phần bị cháy đen ra và ăn phần thịt khoai lang bên trong với vẻ mặt thỏa mãn.

- Ngon quá.

Tô Lâm Y Tư khen ngợi không thôi.

Trương thúc mỉm cười, đưa xiên thép tới trước:

- Điện hạ ăn phần của ta đi.

Tô Lâm Y Tư phất tay, kiêu ngạo nói:

- Không cần, ta tự nướng được.

So với việc ăn khoai thì cô lại thích quá trình nướng khoai hơn, nó khiến cô rất có cảm giác thành công.

- Được thôi.

Trương thúc cũng không kiên trì, lão nhìn ra được Tô Lâm Y Tư rất thích nướng khoai lang.

Ục ục ục ~~~

Trong hầm mỏ vang lên từng tiếng nuốt nước bọt.

Tô Lâm Y Tư quay đầu nhìn lại, bắt gặp mấy chục cặp mắt sáng ngời, giống như đối mặt một đàn sói đói đang chờ được cho ăn.

- Nhìn cái gì mà nhìn?

Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng lớn.

Hoa ~~~

Các nô lệ lập tức quay mặt sang chỗ khác, nhưng cổ họng đều lăn lộn, ​​mùi khoai lang nướng vẫn còn quanh quẩn trong mỏ, Tô Lâm Y Tư hài lòng quay đầu lại và tiếp tục nướng khoai lang.

Trương thúc không khỏi hỏi ra vấn đề vẫn luôn đè nén ở trong lòng:

- Điện hạ, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?

Động tác trên tay Tô Lâm Y Tư chợt khựng lại, cô ngước mắt yên lặng một hồi, biết điều mà Trương thúc nói là cái gì.

Trương thúc thử dò xét:

- Điện hạ, ta cảm thấy có thể hợp tác với thành Huyền Vũ, nếu không thì chúng ta sẽ không có gì cả.

- Ngươi cũng nghĩ ta nên hợp tác với thành Huyền Vũ à?

Tô Lâm Y Tư hỏi ngược lại.

- Cái này...

Trương thúc há to miệng.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Tô Lâm Y Tư khẽ hừ một tiếng.

- A?

Trương thúc sửng sốt một chút, tiếp đó mới phản ứng lại công chúa đã có quyết định rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận