Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2204: Vương Quốc Phụ Thuộc.



- Vậy bây giờ tất cả bọn hắn vẫn còn sống phải không?

Thống Lĩnh Độc Xà đột nhiên hỏi một câu.

Thống Lĩnh Huyền Điểu gật đầu nói:

- Ừm, toàn bộ vẫn còn sống, sau đó Thú Vương bị Mục Lương giết chết.

Cơ thể Thống Lĩnh Độc Xà run lên, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, nói:

- Bọn hắn đều sống, như vậy sau khi trở về tuyệt đối sẽ ra tay với vương quốc Người Thú chúng ta....

Cô ta rất thông minh, từ những lời của Thống Lĩnh Huyền Điểu đã hiểu thấu đáo toàn bộ chuyện, cũng biết tiếp theo đây vương quốc Người Thú phải đối mặt với cái gì.

Lời nói của Thống Lĩnh Độc Xà làm cho các Thống Lĩnh còn lại cũng hiểu được, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

Người Thú vốn dĩ suy thoái, hiện tại lại đắc tội mười mấy vương quốc cùng một lúc, đây là muốn vương quốc Người Thú bị hủy diệt.

Tân Tây nhàn nhạt nói:

- Theo ta được biết, những người đến Thánh Thành đã trở lại vương quốc Huyền Vũ vào ngày hôm qua.

Lời nói của bà càng khiến cho sắc mặt các Thống Lĩnh người thú càng thêm khó coi.

Huyền Điểu lạnh lùng nói:

- Trước khi Thú Vương ra tay, hắn căn bản là không cố kỵ đến những thứ này, hắn muốn hủy diệt vương quốc Người Thú.

Thống Lĩnh Độc Xà tức giận nói:

- Sao hắn lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ, hắn chính là Thú Vương!

- Khốn kiếp, thật sự là đáng chết mà!

Thống Lĩnh Man Ngưu phẫn nộ thở phì phò, hiển nhiên cực kỳ tức giận.

Huyền Điểu nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hắn làm như vậy là muốn Người Thú chúng ta đi hướng diệt vong, tộc nhân của chúng ta sẽ bị bắt thành tù binh, bị xem như hàng hóa, biến thành nô lệ và người hầu đê tiện.

- Không thể, tuyệt đối không được!

Thống Lĩnh Hắc Hổ tức giận nói.

Huyền Điểu nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Nhưng loại tình huống này rất có khả năng sẽ xảy ra, một lần đắc tội nhiều thế lực vương quốc như vậy, bọn họ sẽ không dễ dàng bình ổn lửa giận.

- Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

Thống Lĩnh Đầu Chó trầm giọng hỏi.

Huyền Điểu nghiêm mặt nói:

- Tuyển ra Thú Vương mới, bãi miễn thân phận cũ của Thú Vương, tìm kiếm minh hữu có thể dựa vào và một chỗ dựa vững chắc.

Thống Lĩnh Hắc Hổ cau mày nói:

- Tuyển ra Thú Vương mới thì ta có thể hiểu được, nhưng tìm kiếm minh hữu có thể dựa vào và một chỗ dựa vững chắc, ý của ngươi là...

- Ngươi muốn vương quốc Người Thú cậy nhờ vương quốc Huyền Vũ?

Thống Lĩnh Độc Xà cau mày mở miệng.

Thống Lĩnh Huyền Điểu gật đầu nói:

- Đúng vậy, chỉ có như vậy thì mới có thể bảo trụ vương quốc Người Thú, tộc nhân của chúng ta sẽ không bị bắt trở thành nô lệ.

-...

Mọi người yên lặng.

Thống Lĩnh Độc Xà lạnh lùng nói:

- Huyền Điểu, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng vương quốc Huyền Vũ sẽ bảo hộ người thú?

Thống Lĩnh Đầu Heo khó hiểu hỏi:

- Đúng vậy, vương quốc Huyền Vũ cũng là thế lực loài người, Thú Vương làm như vậy cũng là hại Mục Lương, tại sao hắn lại nguyện ý giúp đỡ chúng ta chứ?

- Bệ hạ chúng ta không hy vọng Người Thú bị tàn sát, chỉ hy vọng mọi người sống chung hòa bình.

Tân Tây nhàn nhạt mở miệng, hấp dẫn lực chú ý của các Người Thú, tiếp tục nói:

- Vương quốc Huyền Vũ chúng ta vẫn luôn hy vọng Người Thú và nhân loại có thể chung sống hoà bình, cho nên mới ban bố luật chống phân biệt đối xử.

Các Thống Lĩnh người thú đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ về độ chân thật trong lời nói của Tân Tây.

Thống Lĩnh Độc Xà trầm giọng hỏi:

- Sau khi vương quốc Người Thú trở thành nước phụ thuộc vương quốc Huyền Vũ thì chúng ta cần phải làm cái gì?

Tân Tây trầm giọng nói:

- Làm công cho vương quốc Huyền Vũ, chúng ta sẽ xây nhà máy ở trong vương quốc Người Thú, cần các ngươi toàn lực phối hợp làm việc.

Các Thống Lĩnh lại do dự lần nữa, mọi người đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ lợi và hại trong chuyện này.

- Các ngươi không có lựa chọn khác.

Tân Tây nhàn nhạt nói:

- Một là nhìn vương quốc Người Thú bị những vương quốc khác san bằng, hai là trở thành nước phụ thuộc vào vương quốc Huyền Vũ, ta nghĩ các ngươi nên biết chọn cái nào?

Thống Lĩnh Độc Xà không khỏi hỏi:

- Vương quốc Huyền Vũ có thể đảm bảo vương quốc Người Thú chúng ta bình an thật sao?

Tân Tây đáp với giọng điệu chắc chắn:

- Đương nhiên rồi, dựa vào vào thực lực tổng hợp của bệ hạ chúng ta và vương quốc Huyền Vũ, các vương quốc còn lại sẽ phải nể mặt bỏ qua người thú các ngươi.

Dù sao thì bọn hắn đều do Mục Lương cứu, ân cứu mạng này không phải là trò đùa.

Các người thú lại trao đổi lần nữa, vài người trong đó đã bắt đầu động tâm.

……….

Bên trong thư phòng, cung điện, khu Trung Ương.

Mục Lương ngồi trên long ỷ, trên bàn làm việc trước mặt chất đầy văn kiện, đây là các hạng số liệu đến từ Cục Quản Lý và các bộ môn trong vương quốc Huyền Vũ khi anh không có ở đây.

- Xẹt xẹt~

Anh đọc nhanh như gió, nhớ kỹ các hạng số liệu.

- Cọt kẹt~-

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa thư phòng tiến đến, buông văn kiện trong lòng xuống, lập tức chiếm cứ một góc bàn công tác.

- Còn nhiều như vậy sao?

Mục Lương cười khổ một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đây chỉ mới là phân nửa thôi, còn văn kiện hội báo từ mỗi tòa Vệ Thành, Đồng Ruộng và Trại Chăn Nuôi chưa có đưa tới, ngươi từ từ xem đi.

- Ta không nên đi Thánh Thành, công việc tồn đọng quá nhiều, sắp chồng chất như núi rồi.

Mục Lương hối hận thở dài.

Anh là quốc vương của vương quốc Huyền Vũ, cần biết các hạng số liệu bên trong vương quốc để thuận tiện chế định kế hoạch phát triển vương quốc trong tương lai.

Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, chân trái câu lấy chân phải, ưu nhã nói:

- Cũng không tính là nhiều, lấy tốc độ đọc của ngươi thì cả đêm là có thể nhìn hết toàn bộ.

Mục Lương nhìn văn kiện chất đầy bàn, cảm thán từ trong thâm tâm:

- Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, vất vả cho ngươi rồi.

- Không đến nỗi nào, lượng công việc chỉ tăng thêm một chút thôi, không tính là quá mệt.

Nguyệt Thấm Lan cười cong mắt.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Hai ngày này ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt.

- Sao có thể nghỉ ngơi chứ, còn rất nhiều chuyện cần làm.

Nguyệt Thấm Lan hơi nghiêng người tới trước, mu bàn tay nâng cằm.

Mục Lương thả văn kiện trong tay xuống rồi nhìn người đối diện, hỏi:

- Ngươi còn có chuyện gì gấp sao?

- Đương nhiên, không phải ngươi muốn cho vương quốc Người Thú trở thành nước phụ thuộc vương quốc chúng ta sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Vậy thì phải làm cho đám người vương thất quý tộc kia ở lại đây, thuận tiện tuyên cáo chuyện này, để bọn hẮN biết được và từ bỏ ý định ra tay với vương quốc Người Thú.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, hỏi:

- Ừm, vương quốc Người Thú có truyền lại tin tức gì không?

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Vẫn chưa có, hôm nay nhóm Tân Tây mới đến Vương Thành vương quốc Người Thú, cần thời gian để hoàn thành chuyện này.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó, nói:

- Đúng là nên tìm một lý do khiến đám người vương thất quý tộc kia dừng lại ở đây một đoạn thời gian.

- Đúng vậy.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận