Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2810: Dáng Dấp Khiến Người Khác Phát Hỏa

Ôn Sa liếc hắn một cái, không vui mà phản bác:

- Ta không say, ta có thể uống thêm một bình nữa.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Thú vị đấy, ngươi đã sống một ngàn năm, chẳng lẽ Tộc Người Rắn đều trường thọ như vậy sao?

Khóe miệng Kỵ Sĩ Trưởng co giật, giải thích:

- Huyền Vũ bệ hạ nghe lầm rồi, đây chỉ là lời nói của đại nhân chúng ta lúc say thôi, xin đừng để ở trong lòng.

- Ồ, vậy sao.

Mục Lương mỉm cười, không vạch trần lời nói dối của hắn.

Đột nhiên, mi tâm của hắn khẽ nhúc nhích, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa chính phòng yến hội, lỗ tai nhẹ nhàng run vài cái.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Thật thú vị, trễ như thế rồi mà còn có khách tới cửa.

- Có khách tới cửa?

Kỵ Sĩ Trưởng sửng sốt một chút, chân mày chậm rãi nhăn lại, không hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Mục Lương.

- Trà tinh thần có thể giải rượu, để cô ấy uống một chén đi.

Mục Lương hơi nâng cằm lên.

Diêu Nhi rót một ly trà nóng, cất bước đưa đến trước mặt Ôn Sa.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nhận lấy ly trà trong tay Diêu Nhi rồi đưa đến trước mặt Ôn Sa:

- Nữ vương đại nhân, uống chút trà tinh thần.

- Không uống, ta muốn uống rượu.

Ôn Sa xua tay, đuôi rắn màu vàng kim vỗ đánh nhè nhẹ trên mặt đất.

- Nữ vương đại nhân, đây chính là rượu.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nghiêm trang nói.

Ôn Sa liếc nhìn ly nước trà, bĩu môi nói:

- Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?

- Không phải.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn cười khổ một tiếng.

- Uống đi.

Mục Lương chậm rãi mở miệng, hắn đã có thể nghe được động tĩnh khác ở trong cung điện.

Nơi này là địa bàn của người ta, xảy ra chuyện không tới phiên hắn để ý, tốt nhất là để Ôn Sa tỉnh táo rồi lại giải quyết .

- Ồ.

Ôn Sa nghe vậy liếc nhìn Mục Lương, ngoan ngoãn nhận lấy ly trà rồi uống một hơi cạn sạch.

- ...

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, quay đầu liếc nhìn Mục Lương, trong lòng thầm than một tiếng, cảm giác mất mát giống như là cải trắng nhà mình sẽ bị heo ủi.

- Ngon quá ~

Đôi mắt đẹp của Ôn Sa sáng lên, cồn trong cơ thể nhanh chóng biến mất, ánh mắt nhanh chóng trở nên thanh minh.

Mục Lương giơ tay lên nói:

- Vậy uống thêm một ly nữa đi.

Diêu Nhi hiểu ý, lại rót đầy một ly trà nóng cho nữ vương Người Rắn.

Ôn Sa nghe lời uống cạn, lúc này đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, đầu không đau mắt cũng không mờ nữa.

Mục Lương hài lòng gật đầu, nói:

- Vừa vặn có khách tới, ngươi tự giải quyết đi.

- Khách tới?

Ôn Sa cau mày lại, thần sắc trở nên nghiêm túc, cô không cảm thấy Mục Lương là đang nói đùa.

Hồ Tiên lung lay lỗ tai Hồ Ly, hời hợt nói:

- Bên ngoài rất ồn ào.

Lỗ tai của cô rất bén nhạy, có thể nghe được âm thanh mà người thường không nghe được.

Ôn Sa nghe vậy đứng lên, cô chuẩn bị đích thân ra bên ngoài nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

- Phanh ~~~

Có điều cô vừa mới di động vài mét thì cửa phòng yến hội đã bị đá văng, ba người của Bất Hủ Chúng nghênh ngang đi vào.

Sau lưng ba người là hầu gái Người Rắn và Kỵ Sĩ nằm la liệt trên mặt đất, nhìn không ra bọn họ sống hay chết.

Đám người Mục Lương ngước mắt nhìn lại, ánh mắt hai bên chạm vào nhau.

Ba người Mặc Đình không khỏi sửng sốt một chút, bọn họ không ngờ bên trong lại có nhiều người như vậy, nhưng mà lực chú ý nhanh chóng bị nữ vương Người Rắn hấp dẫn.

Trên mặt của Ôn Sa tràn đầy sương lạnh, trong giọng nói ẩn chứa sát ý dày đặc:

- Các ngươi là ai?

Mặc Đình nhếch miệng cười nói:

- Chúng ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết chúng ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi chịu giao nộp một chút máu và da thịt.

- Tốt nhất là có thể bắt sống trở về, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn đối với nghiên cứu.

Lão bà nhắc nhở.

Khóe môi của Mặc Đình cong lên, ánh mắt rơi xuống người nữ vương Người Rắn:

- Thì ra là vậy, thế thì để ta xem có thể tóm được cô ta hay không đã.

- Nghiên cứu…

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

- Đừng nói nhảm, lên đi.

Lão giả nhắc nhở một câu sau đó lập tức vọt lên trước .

- To gan!

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn phẫn nộ lên tiếng, hắn cầm trường mâu xông tới nghênh đón, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau túi bụi.

Ôn Sa nâng đuôi rắn lên rồi vung mạnh xuống sàn nhà, phóng người xông ra ngoài, tỏa ra ra khí tức Chí Tôn đỉnh phong .

Thực lực của cô vẫn chưa trở lại cấp Thánh, cần khoảng ba ngày để khôi phục như cũ.

- Để ta.

Mặc Đình nhe răng cười một tiếng, tay không đeo găng nghênh đón nữ vương Người Rắn.

Lão bà đứng tại chỗ, nhìn bốn người tranh đấu, ánh mắt rơi vào đám người Mục Lương và Hồ Tiên, mày hơi nhăn lại.

Mục Lương chậm rãi uống trà nóng, thỉnh thoảng thì thầm vài câu với Hồ Tiên, quan sát chiêu thức của những người khác.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Ôn Sa sẽ không thua chứ?

Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh:

- Thua là chuyện rất khó xảy ra, mặc dù thực lực của cô ấy chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã đủ để đối phó với người nam nhân kia rồi.

- Vậy là tốt rồi, không cần chúng ta ra tay giúp đỡ.

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Đáng tiếc, bọn họ không muốn ra tay nhưng mà lão bà lại không muốn buông tha bọn họ. Bà thấy đám người Mục Lương vẫn ngồi uống trà hàn huyên với nhau, dáng vẻ nhàn nhã và thích ý kia thật sự khiến người khác phát hỏa, vì vậy tiến lên ra tay.

- Có thể nhìn thấy nhân tộc ở nơi đây, còn tổ chức yến hội tiếp đãi, các ngươi là ai?

Trong mắt của lão bà hiện lên thần sắc hung ác, ra tay không chút hàm hồ.

- Ta là cha ngươi.

Mục Lương lạnh lùng liếc đối phương.

Vẻ mặt của lão bà lập tức âm trầm, dưới cái nhìn của bà thì Mục Lương chỉ là một tên nhãi con vắt mũi chưa sạch, không ngờ lại dám buông lời hỗn xược với bà, hôm nay không rút gân cạo xương hắn thì không thể giải được sự phẫn nộ trong lòng bà.

- Ngươi muốn chết!

Bà thét lên một tiếng, năm ngón tay muốn chộp vào mặt của Mục Lương.

Ánh mắt của Hồ Tiên và Ly Nguyệt đồng thời lạnh xuống, đang định ra tay ngăn cản lão bà.

- Ta còn ở đây, không cần các ngươi ra tay.

Mục Lương giơ tay lên đè vai của hai người xuống.

Hồ Tiên và Ly Nguyệt nghe vậy nhún vai, nghe lời ngồi xuống ghế.

Lúc này, Mục Lương mới nhìn lão bà đang lao về phía mình, hắn hơi chuyển động suy nghĩ, Tơ Nhện Ám Ảnh lập tức bắn ra từ trong bóng tối, giam cầm hành động của đối phương.

Tay của lão bà dừng lại cách khuôn mặt Mục Lương chừng nửa mét, cơ thể cứng ngắc, bà ta không thể động đậy, vẻ hoảng sợ leo lên khuôn mặt.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy, ngươi vừa làm gì ta?

Lão bà khiếp sợ thốt lên .

- Câm miệng.

Mục Lương lạnh lùng liếc bà.

Hắn cong ngón tay lại rồi búng một cái, trăm ngàn sợi tơ nhện bắn ra và bọc lão bà thành một cái kén, chỉ chừa lại phần đầu ở bên ngoài.

Vì lý do an toàn, Mục Lương lại phủ thêm một tầng lưu ly ở bên ngoài, như vậy đối phương hoàn toàn không thể động đậy được nữa .
Bạn cần đăng nhập để bình luận